CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cố Ngũ nghe thấy lời này của bà cụ Dương thì không khỏi sửng sốt. Mặc dù cậu chủ nhỏ rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh, nhưng cậu chủ nhỏ không biết nói dối. Lúc này, bà cụ Dương lại đột nhiên hỏi thẳng vấn đề như vậy, sợ là cậu chủ nhỏ sẽ bị lộ tẩy, bà cụ Dương thật sự quá nham hiểm!!

Không ngờ bà ta lại tính kế với cả một đứa nhỏ!

Mà những phóng viên có mặt ở đây nghe thấy câu này của bà cụ Dương cũng đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, muốn nghe xem cậu bé trả lời thế nào.

Sự xuất hiện của Đường Minh Hạo quả thực khá kỳ lạ, Diêm Môn chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng, Đường Minh Hạo nói cái gì mà thích bênh vực kẻ yếu thực sự không hợp lý cho lắm, hơn nữa lúc trước ở ngoài bệnh viện, rõ ràng Đường Minh Hạo đã nói là đến tìm ông cụ Dương để tính sở.

Vậy nên chuyện này giống như có người chỉ điểm ở phía sau, vậy người này có phải Hàn Nhã Thanh không?

Nếu là Hàn Nhã Thanh, vậy chuyện này sẽ thú vị rồi.

Lòng Đường Minh Hạo lúc này sáng như gương, cậu bé chỉ nhìn lướt qua đã thấu mục đích của bà cụ Dương, cậu biết rõ một khi để người khác biết Hàn Nhã Thanh là mẹ cậu, lúc đó bà cụ Dương chắc chắn sẽ châm dầu vào lửa, áp đặt mọi tội danh cho mẹ.

Đường Minh Hạo không cho phép chuyện này xảy ra.

Câu hỏi của bà cụ Dương quá đột ngột, quá vội vàng, phản ứng đầu tiên của Đường Minh Hạo khi nghe câu này là hơi thảng thốt, nhưng cậu không giấu giếm. Mẹ từng nói nếu để lộ sơ hở mà lại che giấu, điều này đồng nghĩa với việc đang nói cho người khác mình đang có tật giật mình.

Vậy nên Đường Minh Hạo không cố gắng che đậy sự ngỡ ngàng của mình, cậu còn cố tình phóng đại sự ngỡ ngàng đó.

“Xem ra là bị tôi nói trúng rồi, cậu thật sự có quan hệ với Hàn Nhã Thanh? Rốt cuộc Hàn Nhã Thanh là gì của cậu?” Bà cụ Dương nhìn thấy sự ngỡ ngàng trên mặt Đường Minh Hạo, bà ta không khỏi nở nụ cười, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, bị bà ta lừa thì sẽ lộ tẩy thôi.

“Bà muốn cho tôi thân phận gì?” Đường Minh Hạo đột nhiên nở nụ cười, cậu bé nhìn bà cụ Dương, chậm rãi nói từng chữ: “Thật ra bà không cần cưỡng ép gán thân phận cho tôi, vì tôi là người nhà họ Dương, không, nên nói là trên người tôi chảy dòng máu của người nhà họ Dương.”

Đường Minh Hạo không thích nói dối, cho dù trong trường hợp này, cho dù đối mặt với người như bà cụ Dương, cậu cũng không thích nói dối, nhưng nếu bây giờ cậu không trả lời câu hỏi của bà ta, chắc chắn sẽ bị bà ta nói là chột dạ.

Khẳng định bà ta sẽ kéo mẹ vào chuyện này, sau đó làm ầm ĩ lên.

Đường Minh Hạo không cho phép chuyện này xảy ra, vậy nên cậu đã đưa ra một đáp án khác, hơn nữa điều cậu nói đều là thật, trên người cậu mang dòng máu của nhà họ Dương.

Nếu không phải hôm nay ba cậu tổ chức buổi họp báo tuyên bố tách khỏi nhà họ Dương thì cậu thật sự là người nhà họ Dương.



Cố Ngũ sửng sốt, ánh mắt loé lên, đôi mắt nhìn Đường Minh Hạo dường như hơi bội phục, phản ứng của cậu chủ nhỏ quá nhanh, anh ta cho câu trả lời này điểm tuyệt đối.

Lúc này cậu chủ nhỏ đang nói thật, không hề dối trá, nhưng Cố Ngũ biết cậu chủ nhỏ nói lời này lúc này chắc chắn bà cụ Dương sẽ không tin, đương nhiên những người khác đang có mặt cũng sẽ không tin, cho rằng cậu chủ nhỏ đang nói lung tung.

Nhưng cậu chủ nhỏ nhà anh không bao giờ nói lung tung.

“Thằng nhóc cậu đang nói linh tinh gì đấy? Sao cậu có thể là người nhà họ Dương được? Rõ ràng cậu đang nguỵ biện, chắc chắn là Hàn Nhã Thanh bảo cậu tới để cậu bào chữa cho cô ta.” Bà cụ Dương không tin lời Đường Minh Hạo nói, một chữ cũng không tin, một dấu chấm câu cũng không tin.

Bà ta cảm thấy đứa trẻ này đang nói dối, chắc chắn là đang bao che cho Hàn Nhã Thanh.

Phóng viên ngẩn ra, đều hơi kinh ngạc nhìn Đường Minh Hạo, nói thật họ cũng không tin lời cậu bé nói, nhưng khi nói những lời này, vẻ mặt cậu cực kỳ nghiêm túc, không giống như nói dối. Một đứa trẻ 5 tuổi nếu thật sự nói dối thì không thể có chuyện bao nhiêu người lớn ở đây nhìn không ra?

“Tôi không nói dối, những lời tôi vừa nói đều là thật, trên người tôi mang dòng máu nhà họ Dương.” Đường Minh Hạo càng nghiêm túc hơn, sau đó cậu bé còn giơ đôi tay nhỏ bé của mình lên: “Tôi có thể đảm bảo, tôi có thể thề.”

Lúc này, lời nói và hành động của Đường Minh Hạo khiến người khác không thể nghi ngờ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, hơn nữa cậu còn nói có thể bảo đảm, có thể thề, vậy thì chắc chắn là thật rồi.

Nhưng lượng thông tin trong câu này của Đường Minh Hạo quá lớn, khiến các phóng viên nhất thời không thể hoàn hồn.

Cậu nói trên người cậu chảy dòng máu của nhà họ Dương, là người nhà họ Dương, vậy ba cậu bé là ai?

Cậu ba Dương sao?

Nhà họ Dương dường như chỉ có cậu ba Dương phù hợp làm ba đứa trẻ này.

Không thể là cậu hai sau này mới nhận về được, hình như năm nay cậu hai Dương mới 18, 19 tuổi, không thể có con lớn thế này.

Đương nhiên cũng không thể là Dương Bạc Vệ, ông ta tàn tật nhiều năm, sống một mình trong viện dưỡng lão. Bình thường Dương Bạc Vệ còn chẳng gặp người nhà họ Dương, ngay cả con trai mình cũng không gặp, càng không thể có phụ nữ nên không thể có con.

Vì vậy sau khi suy luận như vậy, có vẻ như chỉ có thể là cậu ba Dương.

“Nói linh tinh, nói linh tinh, rốt cuộc mày là con nhà ai, mới tí tuổi đầu đã nói dối.” Bà cụ Dương nhìn dáng vẻ này của Đường Minh Hạo, suýt chút nữa đã tin là thật, nhưng bà ta biết không thể nào.

Tầm Chiêu có một đứa con, là con với Hàn Nhã Thanh, nhưng đó là một bé gái, không phải bé trai, bà ta đã gặp đứa bé kia.



Sau khi gặp bé gái đó, bà ta còn cố ý nhờ người điều tra, sau này mới phát hiện thần xui đất khiến thế nào 5 năm trước Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã từng ở bên nhau, nhưng chỉ có một đêm, cũng chỉ vì một đêm đó mà Hàn Nhã Thanh mang thai bé gái kia.

Hàn Nhã Thanh đã ra nước ngoài từ năm năm trước, trong khoảng thời gian đó Hàn Nhã Thanh không liên lạc gì với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa lần hai người phát sinh quan hệ đó hai người vẫn chưa quen nhau, cũng không xuất hiện cùng một nơi.

Vì vậy Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không thể có hai đứa con, càng không thể có thêm một bé trái.

Không thể nào!

“Ý cậu là… cậu là con trai của cậu ba Dương?” Bà cụ Dương không tin, nhưng phóng viên lại tin lời Đường Minh Hạo nói, vì dáng vẻ cậu bé thật sự không giống nói dối khiến họ thật sự không thể nghi ngờ.

Họ cảm thấy bà cụ Dương quá chắc chắn, dù sao cậu ba Dương cũng gần 30 rồi, có con tầm tuổi này cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Mà mọi người cảm thấy phản ứng của bà cụ Dương sau khi nghe tin này rất kỳ lạ, không phải bình thuờng người già đều muốn bế cháu sao?

Đường Minh Hạo nói mình là người nhà họ Dương, phản ứng đầu tiên của bà cụ Dương không phải nên là ngạc nhiên, vui mừng sao? Cho dù không thể hoàn toàn chắc chắn thì phản ứng theo bản năng cũng nên là vui vẻ chứ? Đó là phản ứng của hầu hết mọi người, phải không?

Dù sao cũng là người thân ruột thịt, người ở tuổi như bà cụ Dương hẳn là rất mong có cháu chắt chứ?

Hơn nữa đứa trẻ này thông minh lanh lợi, ai nhìn mà không thích?

Nhưng phản ứng đầu tiên của bà ta lại là kiên quyết phủ nhận, thậm chí bà ta còn rất tức giận, tại sao bà ta lại tức giận như vậy?

Mọi người cảm thấy phản ứng của bà cụ Dương hơi kỳ lạ!

Trong tình huống thế này, cho dù bà cụ Dương không tin lời Đường Minh Hạo và có nghi ngờ trong lòng thì ít nhất cũng nên hỏi kỹ hơn, nhưng bà ta lại không hỏi, một mực cho rằng Đường Minh Hạo đang nói dối.

“Làm sao có thể? Mọi người đừng nghe thằng bé nói linh tinh, sao nó có thể là con Dương Tầm Chiêu chúng tôi được? Bây giờ Tầm Chiêu nhà tôi độc thân, không thể có đứa con ngoài giá thú như vậy.” Không đợi Đường Minh Hạo trả lời câu hỏi của phóng viên, bà cụ Dương đã cướp lời trước, bà ta kiên quyết phủ nhận vấn đề này, thậm chí còn gọi Đường Minh Hạo là con ngoài giá thú.

Bà cụ Dương vội vàng phủ nhận như vậy còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là vì trước đó đã định sẵn hôn sự với công chúa Quỷ Vực Chi Thành. Mặc dù Dương Tầm Chiêu mở cuộc họp báo tuyên bố tách khỏi nhà họ Dương, nhưng chắc chắn bà sẽ nghĩ cách để anh trở về, vậy nên hôn sự này vẫn được tính!

Nhất định phải được tính!

Bình luận

Truyện đang đọc