CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Chương 1678

 

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh khẽ di chuyển, liếc anh một cái, sau đó quay lưng lại với anh không nói gì cả, rõ ràng là không muốn quan tâm tới anh.

 

Hiện giờ cô không muốn nói chuyện với anh, vốn dĩ đã bị anh giày vò cả một ngày rồi, vừa mệt vừa đói, chẳng có sức lực nào cả. Bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô lại càng không muốn nói chuyện hơn.

 

Hiện giờ cô không muốn nói chuyện với anh, vốn dĩ đã bị anh giày vò cả một ngày rồi, vừa mệt vừa đói, chẳng có sức lực nào cả. Bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô lại càng không muốn nói chuyện hơn.

 

Hàn Nhã Thanh nhớ tới lời Liễu Ảnh từng nói trước đây, nếu như những gì Liễu Ảnh nói từng câu từng chữ đều là thật, thì quả nhiên cô không hiểu lắm về chuyện tình yêu, không hiểu lắm về tâm tư đàn ông.

 

Cô không thật không hiểu nổi, cô đã ở bên anh rồi, cũng đồng ý đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi, trong lòng cô sao còn có thể nghĩ tới người khác được chứ?

 

Nếu như trong lòng cô không thể quên được Bùi Dật Duy thì cô đã chẳng thể ở bên anh.

 

Cô là người như vậy sao?

 

Anh nghĩ cô là người như vậy sao?

 

Giờ phút này trong lòng Hàn Nhã Thanh thật sự tức giận!

 

Cậu ba Dương cũng có hơi bất ngờ, chuyện gì thế này? Không để ý tới anh?

 

Hiện giờ anh đang nói với cô chuyện quan trọng như vậy mà cô lại có thái độ như thế, trực tiếp không thèm để ý tới anh?

 

Như vậy là bị anh nói trúng rồi, cô thật sự không quên được Bùi Dật Duy cho nên mới chột dạ?

 

Cậu ba Dương càng thêm buồn bực, cảm thấy trong lòng đầy khó chịu. Có điều thường ngày cậu ba Dương ở bên ngoài có lợi hại đến đâu đi nữa thì ở trước mặt vợ vẫn không thể quá cứng rắn, dù anh có tức giận thế nào cũng không thể nổi nóng với bà xã được.

 

Cậu ba Dương cùng lắm là đối xử với cô như vừa rồi thôi.

 

Bàn tay của cậu ba Dương đang đặt trên eo cô bắt đầu lộn xộn không quy củ.

 

Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp nắm lấy tay anh, sau đó dùng sức đẩy anh ra. Hàn Nhã Thanh biết tình hình như bây giờ cũng đừng mong ngủ nữa, Hàn Nhã Thanh đẩy Dương Tầm Chiêu ra rồi đứng lên muốn xuống giường.

 

Sắc mặt cậu ba Dương khẽ thay đổi, nhanh chóng đưa tay kéo cô lại: “Đi đâu thế?”

 

Hàn Nhã Thanh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua anh, không nói gì nhưng ý tứ của cô rất rõ ràng, tỏ ý bảo anh buông tay.

 

Đương nhiên cậu ba Dương không thể buông tay, ngược lại còn dùng sức trực tiếp kéo cô trở về: “Anh còn chưa tức giận, em tức giận cái gì chứ.”

 

Cậu ba Dương vô cùng tinh ý, đương nhiên nhìn ra cô tức giận, trong lòng cậu ba Dương càng thêm buồn bực, cô tức giận cái gì?

 

Rõ ràng là lỗi của cô, lẽ nào đến hỏi anh cũng không thể hỏi một câu sao.

 

Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt cười, anh còn không tức giận? Dáng vẻ vừa rồi của anh đã hận không thể ăn cô luôn rồi.

 

Anh hỏi cô một câu như vậy, cô không nên tức giận sao?

 

Hàn Nhã Thanh đột nhiên dùng sức, tránh khỏi cánh tay đang ôm lấy cô của anh, sau đó lại một lần nữa tiếp tục đứng lên.

 

“Vội như vậy để đi đâu?” Vốn dĩ cậu ba Dương đã nhịn một bụng tức rồi. Lúc này nhìn thấy cô như vậy, có chút không chịu nổi, giọng nói cao lên mấy phần, rõ ràng mang theo chút tức giận, nghe có cảm giác như đang quát người ta vậy.

 

Hơn nữa lời của cậu ba Dương cũng rõ ràng mang theo ý ám chỉ.

 

Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa bị anh kéo lại, không tránh ra nữa, bởi vì cô biết cánh tay ôm cô lúc này rất chặt, cô không thể dễ dàng tránh ra như vậy.

 

“Đi giúp Bùi Dật Duy đấy.” Nghe thấy lời này của anh, Hàn Nhã Thanh cũng thật sự tức giận rồi. Lúc trước khi bọn họ còn chưa ly hôn, mỗi khi tới lúc hai người giằng co thì cô đều sẽ thỏa hiệp, cô sẽ luôn nghĩ cách để anh bớt giận, đương nhiên chỉ cần cô muốn, dù anh có tức giận đến đâu cô cũng có thể làm dịu lại.

 

Nhưng hiện giờ cô không muốn thỏa hiệp trước, cô cũng không muốn giúp anh bớt giận, bây giờ cô còn đang đầy một bụng tức đây.

 

Thế nên lời này của Hàn Nhã Thanh là cố ý chọc giận cậu ba Dương.

 

Cậu ba Dương nghe thấy vậy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Dựa vào cái gì?”

 

Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh lúc này đột nhiên bật cười: “Bởi vì em vẫn còn chưa quên anh ấy.”

 

Đây là câu vừa rồi Dương Tầm Chiêu hỏi cô, bây giờ cô dùng chính câu này để đáp lại anh.

Bình luận

Truyện đang đọc