CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cho nên cô không có thời gian đi mua đồ với anh, cũng không có tâm trạng tốt đi mua đồ với anh!

"Sao vậy? Em thật sự tức giận?" Cậu ba Dương nhìn cô như vậy thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, tới gần tai cô nhẹ giọng nói: "Em phải tin tưởng anh”

Mọi người vây quanh thấy cậu ba Dương dịu dàng như vậy, bất chấp thủ đoạn lấy lòng Hàn Nhã Thanh như thế, một đám khiếp sợ trợn mắt há miệng.

Đây là? Đây là cậu ba Dương mà bọn họ quen biết sao?

Đám phụ nữ hoàn toàn say mê, wow, thật là hâm mộ!!

Không nghĩ tới cậu ba Dương dịu dàng như vậy!

"Nhã Thanh, em phải tin tưởng anh, cô bé đó thật sự không phải là con gái anh." Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn tức giận thì thở dài một hơi, sao chuyện này vẫn chưa rõ ràng?

Chuyện này rõ ràng rất đơn giản, rất rõ ràng, cô thông minh như vậy thì vì sao không hiếu? Vì sao không tin anh chứ?

Hàn Nhã Thanh nghe anh nói thì lại trừng mắt anh một cái, có chút oán hận nói: "Ừ, không phải là con gái anh."

Hàn Nhã Thanh hoàn toàn nói lẫy, vô cùng tức giận nói dối.

Nhưng cậu ba Dương lại suy nghĩ nhiều, cậu ba Dương nghĩ bởi vì lúc trước anh đối xử với đứa bé kia không tệ nên Hàn Nhã Thanh hiểu lâm.

"Nhã Thanh... Anh..." Cậu ba Dương ôm lấy cô còn muốn giải thích.

"Được rồi, được rồi, em biết rồi, em còn có việc nên đi trước." Nhưng Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Đường Vũ Kỳ và Hứa Dinh Dinh đã ra khỏi trung tâm thương mại, Đường Minh Hạo cũng đi ra trung tâm thương mại nên cô có chút nóng nảy.

Hiện tại cô chỉ nghĩ đến hai bé cưng, cậu ba Dương đã chọc giận hai bé cưng không nhẹ.

Bây giờ cô phải nhanh chóng an ủi hai bé cưng.

Hàn Nhã Thanh tránh khỏi vòng tay của Dương Tâm Chiêu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cậu ba Dương sửng sốt, lập tức ngây người, tình huống này là sao? Cô ném anh ở lại đây sao?



Không phải, cô có chuyện gì gấp gáp như thế? Quan trọng như vậy? Còn quan trọng hơn anh sao?

Hơn nữa anh có cảm giác giống như cô ghét bỏ mình.

Cậu ba Dương sững sờ một chút, Hàn Nhã Thanh đã chạy xa, cậu ba Dương lãy lại tỉnh thân, cất bước đuổi theo.

Nhưng sau khi Hàn Nhã Thanh chạy ra khỏi trung tâm thương mại thì lên một chiếc xe rời đi.

"Tổng giám đốc, anh còn một cuộc họp video rất quan trọng, thời gian đã tới rồi." Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình định đuổi theo thì không nhịn được nhắc nhở một câu.

Cuộc họp này vô cùng quan trọng, chuyện lớn liên quan đến mạng người.

Dương Tâm Chiêu híp mắt lại, Hàn Nhã Thanh đã lên xe rời đi, cho dù anh vội thế nào cũng không thể làm gì.

Cho dù anh muốn giải thích cũng nên chờ cô bình tĩnh lại rồi nói.

"Cậu điều tra đứa bé kia cho tôi." Cậu ba Dương lên xe, con ngươi hơi nheo lại, cũng không nói thư ký Lưu lái xe mà đột nhiên nói một câu như vậy.

Vừa rồi anh cảm thấy đầu óc mình có chút mờ mịt, có lẽ Đường Vũ Kỳ đột nhiên xuất hiện gọi anh là ba đã kích thích anh quá lớn, cho nên từ lúc bắt đầu đến bây giờ đầu óc anh vẫn có chút mờ mịt.

Hiện tại bé cưng Đường Vũ Kỳ rời đi, Hàn Nhã Thanh cũng rời đi, anh đột nhiên bình tĩnh lại, cảm giác chuyện này không phải đơn giản như vậy.

Thư ký Lưu ngẩn người, lập tức hiểu ý tổng giám đốc ý nhà mình, anh ta nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Vì sao tổng giám đốc còn muốn điều tra cô bé kia? Tổng giám đốc cảm thấy cô bé là con mình sao?

"Còn người phụ nữ kia nữa." Dương Tâm Chiêu dừng một chút, lại nói thêm một câu.

Lúc Hàn Nhã Thanh đến, phản ứng của Đường Vũ Kỳ làm cho anh nghĩ Đường Vũ Kỳ không quen biết Hàn Nhã Thanh, nhưng trong lòng anh luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.

Anh cảm giác vừa rồi mình đã làm sai gì đó?

Hơn nữa anh cảm thấy Đường Vũ Kỳ và mẹ cô bé có vẻ kỳ lạ.

Có vẻ không ăn khớp với nhau.

Đường Vũ Kỳ biết rất nhiều, biết cách đánh vào chỗ quan trọng của người khác, biết kỹ năng công kích, nhưng rõ ràng mẹ của Đường Vũ Kỳ kia lại không biết gì, không hiểu gì cả.

Không có lý do gì đứa con gái năm tuổi biết những chuyện đó, mà mẹ lại không biết gì cả.

Cậu ba Dương biết Hàn Nhã Thanh hiểu rõ những chuyện đó, hơn nữa có thể nói cô vô cùng thành thạo.

Nếu Đường Vũ Kỳ là con của Hàn Nhã Thanh thì càng thích hợp hơn.

Cho nên anh cảm giác nên điều tra một chút, điều tra xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?



Cho dù cô bé kia thật sự chỉ là một người xa lạ, điều tra cũng không có gì xấu.

Mà lỡ cô bé kia thật sự là con gái của Hàn Nhã Thanh, thật sự là con gái anh, vậy thì...

Cậu ba Dương thâm thở dài, có lẽ khả năng này không lớn, nhưng anh cần phải điều tra rõ ràng.

Hoặc là anh quá hy vọng mình và Nhã Thanh có một đứa con, một công chúa nhỏ, công chúa nhỏ!!

Cậu ba Dương nghĩ vậy thì khóe môi không nhịn được cong lên, nếu anh thực sự có một công chúa nhỏ như vậy thì tốt biết bao!!

Thư ký Lưu vốn định nói gì đó nhưng nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cong môi cười khẽ thì lời đến bên miệng anh ta lại nuốt xuống bụng.

Anh ta biết bà chủ không thế sinh con, nhưng có vẻ tổng giám đốc rất thích đứa bé kia...

Nhưng rõ ràng đứa bé kia không phải là của tổng giám đốc.

Tổng giám đốc có thích cũng vô dụng!!

Hàn Nhã Thanh rời khỏi trung tâm thương mại, tuy rằng lúc ấy cô lên xe nhưng không đi được bao xa thì xuống xe, sau đó cô đến địa điểm đã hẹn với Hứa Dinh Dinh.

"Em không thích ba, em không cân ba, ba nói em không đáng yêu, ba nói không thích em, ba còn nói chán ghét em." Lúc Hàn Nhã Thanh

đến thì công chúa nhỏ Vũ Kỳ đang khóc lóc kể lể với anh trai nhà mình, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tủi thân.

"Ông ấy mù cho nên mới nói em không đáng yêu, em vô cùng vô cùng đáng yêu." Đường Minh Hạo nhìn em gái mình tủi thân muốn khóc thì rất đau lòng.

Hàn Nhã Thanh: "..."

Lời giải thích này đúng là mạnh!!

Đường Minh Hạo đúng là cưng chiêu em gái.

"Phụt.... Hứa Dinh Dinh bật cười, cậu ba Dương mù?

Đúng vậy, thật sự có chút mù? Nếu không thì sao có thể nói bé Vũ Kỳ nhà cô không đáng yêu chứ?

Nhưng ngoại trừ Đường Minh Hạo thì sợ là không còn có ai dám nói cậu ba Dương như vậy.

"Anh trai, chúng ta còn nên nhận ba hay không?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ dừng khóc lóc kể lể, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía anh trai nhà mình, trong con ngươi rõ ràng còn mang theo một chút chờ mong.

Xem ra công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn nhận Dương Tâm Chiêu.

Tuy rằng Dương Tâm Chiêu tổn thương trái tim pha lê của cô bé, tuy rằng vừa rồi cậu ba Dương nói mấy lời kích thích lòng tự trọng của cô bé.

Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh nhìn về phía Đường Minh Hạo, hiện tại người quan trọng nhất là Đường Minh Hạo.

Hàn Nhã Thanh luôn tôn trọng Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo đồng ý, chuyện này có thể nói với Dương Tâm Chiêu.

Cho dù Dương Tâm Chiêu không thích trẻ con, cho dù Dương Tâm Chiêu chán ghét trẻ con, nhưng anh không thể không cần con trai và con gái ruột của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc