CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Bà ta cứ nghĩ Dương Tầm Chiêu là một người hiểu lý lẽ, không ngờ cũng hồ đồ như thế, hừ, cậu ta mới ly hôn với Nhã Thanh chưa được bao lâu mà đã ân ân ái ái với người con gái khác rồi, người đàn ông như thế này chẳng phải hạng gì tốt lành.

“Kể từ ngày hôm nay, không cho phép bất kỳ ai trong nhà họ Dương vào nhà chúng ta nữa.” Trong đôi mắt sâu thẳm của bà cụ Đường toát ra vẻ giận dữ, nghe như có vẻ nhấn mạnh chuyện trước đó, nhưng rõ ràng lần này bà ấy càng kiên định hơn.

Rõ ràng khi nãy bà cụ Đường chỉ tức ông cụ Dương mà thôi chứ không hề giận Dương Tầm Chiêu, bây giờ bà ta hoàn toàn giận Dương Tầm Chiêu rồi, bà ấy nói thế là nhắm vào anh.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh thay đổi nhanh chóng, hôm qua Dương Tầm Chiêu bầu bạn với Cổ Doanh Doanh cả ngày à?

Cô lại nhìn sang Cổ Doanh Doanh, bây giờ cô ta trang điểm hơi đậm, trông có vẻ rất tỉ mỉ.

“Cô nói bậy, tôi không tin, làm sao có thể thế được.” Hạ Điềm Điềm nghe nói cậu ba Dương đã bầu bạn với Cổ Doanh Doanh cả ngày, cô ta biến sắc ngay lập tức, cô ta không tin, làm sao có thể thế được.

Trác Hiểu Lam ở gần đó hơi biến sắc, Cổ Doanh Doanh thật sự muốn vào nhà họ Dương làm dâu sao? Dương Tầm Chiêu có đồng ý không?

“Đây là sự thật, cô không tin thì đi hỏi ông cụ Dương và bà cụ Dương đi, còn không tin nữa thì có thể đi hỏi cậu ba Dương cũng được.” Cổ Linh Linh nhìn Hạ Điềm Điềm rồi nở nụ cười đắc ý.

Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Linh Linh, Cổ Linh Linh nói chắc nịch như đinh đóng cột, vẻ mặt cô ta có vẻ rất đắc ý, nhìn lại có vẻ tự nhiên, rõ ràng không giống như đang nói dối.

Cổ Doanh Doanh vẫn luôn đứng lặng thinh ở đó, cô ta không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, có điều Cổ Doanh Doanh luôn cúi đầu, Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy vẻ mặt cô ta.

“Làm sao có thể thế được? Làm sao có thể thế được? Sao cậu ba Dương có thể thích Cổ Doanh Doanh?” Hạ Điềm Điềm lắc đầu, rõ ràng cô ta khó lòng tin tưởng nổi, hoặc cũng có thể nói là khó lòng chấp nhận nổi.

“Làm sao cậu ba Dương không thể thích chị của tôi kia chứ, cậu ba Dương còn hẹn chị tôi đi ăn cơm vào tối nay nữa kia kìa, còn nói là muốn đi xem phim với chị tôi nữa.” Cổ Linh Linh nở nụ cười đắc ý, cô ta tiếp tục khoe khoang.

Hàn Nhã Thanh quay sang nhìn Cổ Linh Linh, cô có thể nhận ra được Cổ Linh Linh khoe khoang thì đúng là khoe khoang thật, nhưng lại không giống như đang nói dối.

Hàn Nhã Thanh hơi nhếch môi, bây giờ cậu ba Dương biết theo đuổi con gái rồi, tặng hoa, ăn cơm, xem phim, đầy đủ hết cả.

Hình như đều là cô dạy cậu ba Dương mà ra.

“Linh Linh, đi ra ngoài hít thở không khí với chị đi.” Cổ Doanh Doanh lại lên tiếng với vẻ dịu dàng và từ tốn như cũ, trông có vẻ rất dịu dàng hiền hậu.

Trong lúc nói chuyện, cô ta dẫn Cổ Linh Linh đi ra ngoài ban công, chỉ để lại một mình Hạ Điềm Điềm đứng ngẩn ngơ ở đó.

“Nhìn tình hình thì chắc là nhà họ Dương muốn liên hôn với nhà họ Cổ rồi, chuyện này sắp tới rồi đây.” Có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Trước giờ cậu ba Dương đều không mê gái, nhiều năm nay cậu Dương chẳng có người phụ nữ nào cả, không ngờ bây giờ lại thích Cổ Doanh Doanh?”

“Cổ Doanh Doanh có tiếng dịu dàng hiền thục, đoan trang đứng đắn, đúng là cô gái thích hợp để lựa chọn làm vợ, hơn nữa không thể xem thường thực lực của nhà họ Cổ được, cậu ba Dương lựa chọn Cổ Doanh Doanh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Cũng đúng, với điều kiện của cậu ba Dương, các cô gái bình thường cũng không dám trèo cao, cũng chỉ có gia thế của Cổ Doanh Doanh mới xứng với anh ấy thôi.”

Rõ ràng danh tiếng của Cổ Doanh Doanh không tệ, bởi thế mọi người đều đánh giá cao liên hôn giữa nhà họ Cổ và nhà họ Dương.

“Chỉ có điều, nếu đã là thế thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái đau buồn tuyệt vọng nữa.” Có người nói nửa thật nửa giả: “Làm gì có cô gái nào trong thành phố A không muốn cưới cậu Dương chứ?”

“Đúng rồi, sao tối nay không thấy cậu Dương đến thế?”

Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra vấn đề: “Theo lý mà nói với quan hệ giữa nhà họ Dương và nhà họ Đường, cậu ba Dương nên đến chứ chỉ?”

“Cậu chẳng biết gì hết, bây giờ cậu ba Dương đã có chốn về rồi, chắc chắn cố tình né tránh để làm vui lòng cô Cổ đấy, vốn dĩ nhà họ Đường tổ chức tiệc là để chọn chồng cho con gái nhà bọn họ, dù gì cậu ba Dương cũng ưu tú như thế, nếu như anh ấy đến đây vào tối hôm nay, lỡ bị cô chiêu nhà họ Đường thích thì phải làm sao đây?” Có người bắt đầu phân tích đến là rõ ràng mạch lạc.

Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, sợ bị cô thích à? Không tốt sao?

“Nghe cậu nói kìa, cô Cổ kém hơn cô Đường nhiều kia mà?” Có người lập tức phản bác ngay.

“Cậu không hiểu đâu, cô Đường và cô Cổ không cùng một mẫu người, chắc hẳn cậu ba Dương thích mẫu người như cô Cổ, điều đó chứng tỏ rằng cậu ba Dương chỉ một một dạ với cô Cổ mà thôi.”

“Lẽ nào tôi mời cậu ba đến mà cậu ba lại bảo là không có hứng, còn nói ai có hứng thì đi, hóa ra cậu ba đã có chốn về rồi.” Không biết Đường Lăng đã đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh từ lúc nào, anh ta khẽ lắc đầu, gương mặt có vẻ tiếc nuối.

Tiểu Thất nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Đường Lăng, đôi môi anh ta co rút, anh cả muốn kiếm truyện hả?

Rốt cuộc anh cả xấu tính như thế từ bao giờ?

Nghe Đường Lăng nói thế, mí mắt Hàn Nhã Thanh giật giật trong vô thức, e là người này sợ thiên hạ không đủ loạn?

Rõ ràng bà cụ Đường đang tức giận vì chuyện này kia mà.

“Ai thèm cậu ta đến, đi dặn dò người hầu, nếu sau này thấy người của nhà họ Dương đến đây thì đóng cửa ngay lập tức, nhất là Dương Tầm Chiêu.” Quả nhiên bà cụ Đường lập tức nổi nóng bồi thêm một câu.

Hàn Nhã Thanh nghe bà cụ Đường nói thế, suýt nữa cô đã sặc nước miếng, nếu thấy Dương Tầm Chiêu đến thì lập tức đóng cửa ngay? Sao chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như thế chứ.

Có điều theo ý của Đường Lăng, rõ ràng tối nay Dương Tầm Chiêu sẽ không đến.

Thật ra anh ta có đến hay không cũng có gì đâu? Anh ta không có hứng đến đây, ai lại thèm anh ta đến kia chứ.

Trong lòng anh ta đã có cô Cổ, một lòng một dạ, muốn tránh hiềm nghi, đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến cô cả.

Bọn họ đã ly hôn rồi, chuyện của anh ta vốn không có liên quan gì đến cô hết.

Tiểu Thất nghe thấy lời của bà cụ Đường mà kinh ngạc, bây giờ bà cụ Đường ra mệnh lệnh như thế, thế tới lúc anh ba đến đây thì phải làm sao?

Thật sự bị nhốt ở bên ngoài hả?

Quản gia cũng kinh ngạc khi nghe bà cụ Đường dặn dò như vậy, trong lúc nhất thời ông ta hơi do dự, vừa khéo ông cụ Đường đi về phía bọn họ, quản gia lập tức hỏi ý kiến của ông cụ.

“Ừm, nghe lời bà chủ đi, cứ làm theo lời bà chủ.” Trước giờ ông cụ Đường luôn làm theo lời bà cụ Đường.

Nhưng bà cụ Đường đang đứng ở trong góc khuất, những người khác đều cách xa nên không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Quản gia thấy ông cụ đã đồng ý rồi bèn vội vàng đáp vâng, ông ta đi dặn dò người hầu.

Trác Hiểu Lam đi đến trước mặt Hạ Điềm Điềm, nói khe khẽ gì đó với cô ta, gương mặt Hạ Điềm Điềm mới bình tĩnh trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc