CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Cứ rửa mắt mà đợi đi, tôi tin là cậu ba Dương sẽ không để chúng ta phải thất vọng đâu.” Ông cụ Đường nhìn Phạm My, lúc này ông cũng gọi thành cậu ba Dương.

Bây giờ Đường Minh Hạo đang chơi đùa cùng với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ở trong phòng khách, rõ ràng nghe thấy được mấy người lớn nói chuyện với nhau.

“Anh ơi, ba thật là lợi hại đó, có đúng không?” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh trai nhà mình, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lấp lánh ngôi sao nhỏ.

“Hừ.” Người bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại cười lạnh một tiếng, nhưng mà khóe môi lại hơi giương lên, nó cho rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không quan tâm đâu, không ngờ đến Dương Tầm Chiêu vừa mới ra tay thì lại lợi hại như vậy.

“Anh ơi, nếu không thì chúng ta đi nhận ba đi nha?” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ thật ra cũng rất thông minh, cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, con bé nhìn thấy thái độ của anh trai đã thay đổi rồi.

Cho nên con bé nắm lấy cơ hội giật dây anh trai đi nhận ba.

Đường Minh Hạo giật mình, hai mắt lóe lên, biểu cảm có nhiều hơn mấy phần suy tư: “Em chờ một chút nữa đi, chờ anh sắp xếp xong đã.”

“Hay quá hay quá!” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không thể nhịn được mà hoan hô, anh trai nói là sắp xếp đó chính là đồng ý rồi, cuối cùng anh cũng đã đồng ý dẫn con bé đi gặp ba, thật là vui quá đi.

“Cục cưng Vũ Kỳ à, có cái gì mà hay vậy?” Lúc nãy hai người bạn nhỏ nói chuyện rất nhỏ, mấy người lớn đều không nghe được, giờ phút này Đường Vũ Kỳ vừa mới hét lên một tiếng, Phạm My trực tiếp đi tới.

“Đây là bí mật của con với anh trai, không thể nói cho bà biết được đâu.” Đường Vũ Kỳ nở một nụ cười sáng lạn với Phạm My.

“Con bé lém lỉnh này.” Phạm My nhìn thấy gương mặt cười tươi rói của Đường Vũ Kỳ, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Mấy người lớn khác ở trong phòng khách cũng không khỏi nở nụ cười.

Từ sau khi hai đứa bé trở về nhà họ Đường, ngày nào nhà họ Đường cũng luôn vui vẻ không ngừng.

Phạm My hoàn toàn ở nhà, kiên quyết không đến quân đội với Đường Vân Thành, Đường Vân Thành cũng thường xuyên trở lại. Đường Lăng thì lại càng không cần phải nói, Đường Lăng vừa có thời gian thì liên vội vàng trở về nhà.

Nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ nhà họ Đường cũng chưa từng vui vẻ như vậy.

Lúc này lại cộng thêm một ông cụ Hàn nữa, ban đầu ông cụ Hàn buồn bã muốn chết ở nhà họ Hàn, nhưng sau khi đến nhà họ Đường thì nụ cười vẫn luôn nở trên môi.

“Trước kia tôi vẫn cho rằng sự nghiệp quan trọng nhất, cho nên bình thường bọn nó rất ít khi trở về, tôi cũng cảm thấy bình thường thôi, nhưng mà hiện tại ngày nào mà bọn nó không trở về thì tôi liền cảm thấy rất khó chịu.” Ông cụ Đường nhịn không được mà phát ra một câu cảm thán.

Điều mà người có tuổi ước mơ nhất đó chính là niềm vui gia đình.

“Đúng vậy đó, không có cái gì quan trọng hơn là một gia đình hòa thuận hạnh phúc.” Ông cụ Hàn cũng tiếp theo một câu, nghĩ đến tình huống của nhà họ Hàn, ông không khỏi thất vọng.

“Hiếm khi ông mới đến đây được một lần, cứ ở đây thêm mấy ngày nữa đi, chơi với mấy đứa nhỏ mấy ngày nè.” Bà cụ Đường biết tình huống của nhà họ Hàn, cho nên cũng không đành lòng để ông cụ Hàn trở về một mình.

“Được, vậy thì thật sự quá tốt rồi, Tú Bình cũng không có trở về nhanh như vậy, vậy thì thôi cứ ở đây thêm mấy ngày nữa.” Ông cụ Hàn cũng không khách khí, nói thật thì ông còn không nỡ đi đây này: “Hai cục cưng này đáng yêu như vậy, đúng là người gặp người thích mà, nếu như tôi trở về, vậy thì không phải là không vui à?”

“Đúng vậy đó, hai cục cưng này thật sự làm cho người ta yêu thích, đáng tiếc là hai lão già ở nhà họ Dương có phúc mà lại không biết phúc!” Bà cụ Đường nhìn về phía hai bé con, nhìn thấy hai bé con này đang chơi đùa, nhịn không được mà thấp giọng thở dài một câu.

“Bọn họ vẫn còn chưa biết chuyện của hai cục cưng đúng không?” Lông mày của ông cụ Hàn hơi nhíu lại, tuy câu nói này là câu hỏi nhưng mà trong lòng của ông đã có đáp án.

“Ừ, bọn họ vẫn còn chưa biết, nhưng mà lần trước bọn họ đến đây đã gặp Vũ Kỳ rồi, nhưng mà bọn họ lại không nhận ra, đối xử với Vũ Kỳ cũng hung dữ nữa, Vũ Kỳ sợ bọn họ lắm.” Bà cụ Đường nhịn không được lắc đầu nói: “Lúc trước bọn họ đi đâu cũng nhằm vào Nhã Thanh, lão già nhà họ Dương thậm chí còn giả vờ bị thương để hại Nhã Thanh nữa, cũng là bởi vì biết Nhã Thanh không thể sinh con.”

Bà cụ Đường nhắc đến chuyện này thì lại nhịn không được mà thấy tức giận.

“Chờ đến lúc bọn họ biết sự thật rồi, để cho bọn họ hối hận đi!” Ông cụ Hàn cũng rất tức giận, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

“Ông chủ, bà chủ, ông Dương với bà Dương đã tới.” Đúng vào lúc này quản gia đi vào trong phòng khách, sắc mặt có hơi lạ.

“Nhắc tào tháo tào tháo đến liên!” Phạm My ngẩn người, nhịn cười không được. 

“Bọn họ đến đây làm cái gì vậy?” Bà cụ Đường thì lại trầm mặc: “Không gặp, kêu bọn họ đi về đi.”

“Ông Dương với bà Dương mang theo rất nhiều quà tặng, nói là đến đây để xin lỗi.” Quản gia không lập tức quay lại, mà là nhịn không được cười.

“Xin lỗi hả? Họ đến đây xin lỗi chúng ta cái gì chứ?” Bà cụ Đường hơi bất ngờ, biểu cảm trên mặt hơi nghi hoặc: “Chắc là bọn họ còn chưa biết Đường Thấm Nhi là Hàn Nhã Thanh đâu nhỉ?” 

“Nhưng mà chắc là bọn họ biết người trong video vào ngày hôm đó chính là Thấm Nhi.” Ông cụ Đường khẽ cười: “Chắc có lẽ là Dương Tầm Chiêu đã chuẩn bị tốt rồi.” 

“Hả? Lời nói này của ông là có ý gì vậy, ý của ông là Dương Tầm Chiêu kêu bọn họ đến đây xin lỗi hả?” Trong lúc nhất thời, bà cụ Đường vẫn còn chưa nghĩ ra.

“Dương Tầm Chiêu không cần phải nói rõ là kêu bọn họ đến đây, Dương Tầm Chiêu chỉ cần để bọn họ biết người ở trong đoạn video trên là cô cả của nhà họ Đường, đương nhiên là bọn họ sẽ vội vàng đến rồi.” Hiển nhiên là ông cụ Đường đã nhìn thấu hết tất cả, cái gì cũng  không thể gạt được đôi mắt sắc bén của ông cụ Đường!

“Cho nên bọn họ đến đây là muốn kết thân với nhà họ Đường của chúng ta hả?” Bà cụ Đường cũng coi như hiểu được rồi, chính là bởi vì hiểu rồi cho nên trên mặt lại xuất hiện biểu cảm tức giận: “Chuyện của bọn họ với nhà họ Cổ vẫn còn chưa rõ ràng đâu, vậy mà lại chạy đến nhà của chúng ta muốn kết thân với nhà của chúng ta, bọn họ mơ tưởng quá đi thôi! Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy?” 

“Hơn nữa bọn họ dự định lướt qua chuyện của Nhã Thanh, vợ thì Dương Tầm Chiêu cũng chỉ có một thôi, bọn họ đây là muốn tìm cho Dương Tầm Chiêu mấy nhà vợ?” Bà cụ Đường càng nói thì lại càng tức, trực tiếp nói với quản gia: “Nói với bọn họ là không gặp, kêu bọn họ đi về đi.”

“Vâng!” Lần này quản gia không nói gì nữa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ông cụ Đường thờ ơ không nói, ông đã đoán đúng rồi, cho dù lần này có đuổi bọn người ông cụ Dương đi rồi, không bao lâu sau chắc có lẽ là bọn họ cũng sẽ tới.

“Ông đang cười cái gì vậy hả? Tôi cũng bị sắp làm cho tức chết rồi nè, vậy mà ông còn cười vui vẻ như vậy nữa!” Bà cụ Đường xoay qua nhìn thấy được nụ cười ở trên mặt của ông cụ Đường, nhịn không được mà trừng mắt liếc ông một cái.

“Bà cũng đã đuổi người rồi, lần sau lại tiếp tục đuổi nữa đi, cũng không thể bỏ qua một phen khổ cực của thằng nhóc Dương Tầm Chiêu kia được.” Lúc này ông cụ Đường mới cười nhẹ trả lời một câu.

“Có ý gì chứ? Ý của ông là tôi đuổi bọn họ đi như vậy, bọn họ sẽ còn tới nữa hả, với lại cái gì gọi là Dương Tầm Chiêu một phen khổ cực?” Hai mắt của bà cụ Đường đảo đảo, lại mơ hồ lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc