CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Nếu cô đã muốn làm, vậy ông cụ cứ mặc cho cô làm thôi, thành hay không thành đều không quan trọng.

Kết quả xấu nhất cũng chỉ là đến lúc đó bán công ty được ít tiền hơn chút, chỗ tài sản ông cụ để lại cho Thanh Thanh cũng đủ để cô dùng cả đời rồi.

Đương nhiên, rõ ràng ông cụ Hàn cũng không ôm hi vọng gì với Hàn Nhã Thanh, mặc dù năm đó ông cụ Hàn cho Hàn Nhã Thanh đi học thiết kế, nhưng ông cụ cũng biết rõ ràng tình hình học tập của Hàn Nhã Thanh trong trường mấy năm nay.

Mặc dù ông cụ thật sự rất yêu thương cháu gái mình, nhưng ông cụ vẫn phải chấp nhận một vài sự thật, ví dụ như về mặt thiết kế, quả thật Thanh Thanh nhà ông cụ chỉ gọi là tạm được mà thôi.

Tất nhiên Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra suy nghĩ của ông cụ Hàn, nhưng cô cũng không giải thích gì.

Có một số việc không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát.

“Trước tiên cháu ký tên lên những tài liệu này đi” Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh vẫn chưa ký tên lên tài liệu, lại giục lần nữa.

Bây giờ tình hình của công ty đã thế này, còn tiếp tục giày vò thêm, ông cụ thật sự không biết tình hình sẽ trở thành thế nào nữa? Vì vậy cứ phải chuyển những thứ này cho Thanh Thanh trước đã.

Hàn Nhã Thanh đã xem tài liệu rồi, chỗ tài sản này cũng không phải số lượng nhỏ, Hàn Nhã Thanh không muốn tiếp nhận, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của ông cụ Hàn, cô biết mình nói gì cũng vô dụng, nên cũng chiều theo ý ông cụ mà ký tên.

Hàn Nhã Thanh vừa ký xong thì điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại ra, thoáng nhìn rồi lập tức nhận cuộc gọi, đồng thời cũng rất tự nhiên mà bước ra ngoài.

Vốn dĩ ông cụ Hàn đứng ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, nhưng tốc độ của cô quá nhanh, ông cụ cũng không nhìn thấy rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động.

“Đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Dương Tâm Chiêu truyền đến.

“Ở nhà” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ mấp máy, hạ giọng nói, nghe vào lại càng cảm thấy dịu dàng: “Ở nhà họ Hàn, ông nội về rồi."

Ông cụ Hàn vốn đang tò mò giương mắt nhìn cô, vừa nghe thấy lời này, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.

Đang ở nhà thì ở nhà thôi? Vì sao còn phải đặc biệt giới thiệu là ở nhà họ Hàn? Ở thành phố A, ngoại trừ nhà họ Hàn, cô còn có nhà khác nữa sao?

Có vấn đề!!! Có vấn đề lớn!!!

Hơn nữa Thanh Thanh còn đặc biệt nhắc đến chuyện ông trở vê rồi nữa? Thanh Thanh là đang báo cáo chuyện của ông cho người bên kia điện thoại sao?

Vấn đề lại càng lớn hơn rồi.

Ông cụ Hàn nhìn chằm chằm vào Hàn Nhã Thanh, con ngươi sáng lên, người kia và Thanh Thanh nhà ông cụ có quan hệ thế nào?

Mặc dù ông cụ không nhìn thấy được biểu cảm của người gọi điện đến, mặc dù lúc nhận điện thoại Thanh Thanh đã đi ra ngoài, nhưng ông cụ vẫn mơ hồ nghe thấy được giọng nói đầu bên kia điện thoại là của một người đàn ông.

Giọng nói của một người đàn ông rất chững chạc, rất điềm tĩnh.

Điện thoại của một người đàn ông sao?! Lúc này tất cả trong mắt ông cụ Hàn đều là sao nhỏ lấp lánh.

“Khi nào về?” Lông mày Dương Tâm Chiêu khẽ chau lại, anh biết ông cụ Hàn về rồi, cô về là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái như vậy.

“Vẫn chưa biết.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến ông cụ Hàn vẫn ở bên cạnh, nên có mấy lời cô khó mà nói rõ ràng được, Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ rằng, tối nay có thể mượn việc ông cụ trở về để không phải đến chỗ của Dương Tâm Chiêu.

“Tôi đến đón em.” Dương Tầm Chiêu há lại không hiểu suy nghĩ của cô chứ, một câu nói của cậu ba Dương phá vỡ tất cả ý định của Hàn Nhã Thanh.

Khi cậu ba Dương nói lời này, khóe môi khẽ nhếch lên, anh cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, vô cùng tốt.

Tay cầm di động của Hàn Nhã Thanh khẽ run rẩy, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, anh đến đón cô?

Nếu để cho anh đến đón cô, hậu quả sau đó, cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa...

“Không cần, không cần, tôi cúp trước đã.” Lúc này đang đứng ngay trước mặt ông cụ Hàn, Hàn Nhã Thanh cũng không dám nói thêm gì.

Cô nghĩ cứ cúp điện thoại trước đã, sau đó lập tức rời đi, chờ đến khi ra khỏi nhà họ Hàn cô lại gọi điện cho Dương Tâm Chiêu.

“Sao thế? Có bạn trai sao? Điện thoại của bạn trai à?” Ông cụ Hàn chính là cáo già đã bươn trải trong thương trường nhiều năm, mặc dù Hàn Nhã Thanh không nói rõ ràng gì, nhưng ông cụ cũng nhìn ra có chuyện mờ ám bên trong.

Ông cụ nhanh chóng đi đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, đôi mắt chứa đầy ý cười và ý tứ sâu xa nhìn Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh đang cúp điện thoại, vốn dĩ tay cô ấn vào nút tắt cuộc gọi, nhưng ông cụ Hàn đột nhiên bước đến trước mặt cô, lại thêm câu nói kia của ông cụ Hàn, Hàn Nhã Thanh giật nảy mình, ngón tay cô trượt đi, trượt đến chỗ khác, không thể lập tức cúp điện thoại.

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại không chú ý đến điểm này.

“Không phải.” Hàn Nhã Thanh không hề nghĩ ngợi, trả lời dứt khoát nhanh lẹ.

Thật ra, cô nói lời này cũng không coi là nói dối, vốn dĩ Dương Tâm Chiêu cũng không phải là bạn trai cô.

Dương Tầm Chiêu hẳn phải là chồng cô!!!

Cậu ba Dương bên kia điện thoại nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe cô không chút do dự phủ nhận, hai mắt của anh hơi nheo lại.

“Không phải? Chẳng lẽ cậu ta không phải là bạn trai mà cháu nói sao?” Ông cụ Hàn há có thể dễ dàng cho qua như vậy, Hàn Nhã Thanh không phát hiện điện thoại mình chưa cúp, nhưng ông cụ Hàn lại phát hiện, trong mắt ông cụ Hàn mơ hồ nhiêu thêm mấy phần ý cười.

Bên kia điện thoại, đôi mắt đang nheo lại của Dương Tâm Chiêu cũng mơ hồ nhiều thêm mấy phân lạnh lẽo, bạn trai mà cô nói?

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe, bạn trai mà cô nói? Cô nói đến bạn trai lúc nào?

Cô lớn như vậy rồi cũng chỉ từng nói đến một người bạn trai, người đó chính là...

Mà ông nội cũng biết chuyện kia.

Nhưng chuyện kia đã qua rồi, không có lý do gì mà ông nội lại đột nhiên nhắc đến.

“Thanh Thanh à, ông nội sẽ không phản đối cháu có người yêu, nên cháu cũng đừng giấu ông nội nữa, chuyện cháu yêu đương với bạn trai ở trường học nước M, ông nội đã biết từ lâu rồi” Ông cụ Hàn thoáng nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn biểu cảm vô cùng hòa ái.

Hàn Nhã Thanh bối rối, cô vốn dĩ chưa từng nói gì đến bạn trai, sao ông nội lại biết?

“Cháu còn muốn gạt ông nội à? Lần trước ông nội đi thăm cháu, tận mắt nhìn thấy hai người các cháu tâm đầu ý hợp, thành đôi thành cặp, nên lúc ấy ông nội cũng không quấy rầy các cháu nữa” Ông cụ Hàn cũng không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời đã nói tiếp.

Vốn dĩ ông cụ Hàn cũng không phải nói cho Hàn Nhã Thanh nghe.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chợt lóe, tâm đầu ý hợp? Thành đôi thành cặp? Thế là với ai? Cùng với người nào hả?

Đôi mắt đang híp lại của Dương Tâm Chiêu che giấu lạnh lẽo sắc bén, rõ ràng khuôn mặt cũng trở nên âm trầm hơn.

Tâm đầu ý hợp? Thành đôi thành cặp?

“Thoạt nhìn thằng nhóc kia không tệ, nếu cậu ta thật lòng thích cháu, đến nhà họ Hàn cầu hôn, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý.” Ông cụ Hàn cố ý nói những lời này cho người bên kia điện thoại nghe, thật ra ông cụ Hàn cũng không chắc chắn người gọi điện đến có phải người mà ngày đó ông cụ nhìn thấy hay không.

Nhưng từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, lúc này ông cụ Hàn có thể kết luận, quan hệ giữa người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại với Thanh Thanh nhà ông ta tuyệt đối không phải bình thường.

Nếu anh chính là người đàn ông ở với Thanh Thanh mà ngày đó ông nhìn thấy, ông cụ đã nói rất rõ ý tứ của mình rồi, nếu người kia yêu Thanh Thanh vậy thì nên đến cầu hôn thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc