CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Người đàn ông đưa cô bé ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tiểu Ngô mới vừa về.

Tiểu Ngô nhìn tình hình trước mắt thì có chút ngây người: “Đường tổng…chuyện là sao vậy?”

Bởi vì không biết thân phận của mấy người này, cho nên trong lòng Tiểu Ngô có mang vài phần cảnh giác.

“Người nhà của đứa bé tìm tới, muốn đưa đứa bé đi.” Đường Vân Thành đơn giản mà giải thích một câu.

Bây giờ cô bé đã tỉnh rồi, ai cũng có thể nhìn ra được cô bé không có vấn đề gì lớn, mà bây giờ cô bé đã được ba đưa đi, có chủ của nhà trọ này làm chứng.

Đường Vân Thành cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn nữa đâu.

Tiểu Ngô vẫn có chút mờ mịt, nhưng Đường tổng đã lên tiếng, anh ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể nhìn cô bé bị đưa đi.

Tiểu Ngô nghĩ cô bé được người nhà đưa đi thì cũng tốt, ở đây chỉ khiến cho người ta thấp thỏm lo âu thôi.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Sau khi Đường Vân Thành về phòng thì nhìn sang Tiểu Ngô, thanh âm có chút trầm thấp.

Mấy chuyện xảy ra tối hôm nay, chuyện này lại càng kỳ quái hơn chuyện kia, ông ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì nữa.

“Kêu cả nửa ngày mới kêu người ta dậy được, người dậy còn là một ông già, ông già khi bước qua bậc cửa tiệm thuốc thì còn bị té một cái, trong tiệm thuốc không có thuốc hạ sốt tiêu viêm có sẵn, ông già phải bốc thuốc trung y.” Tiểu Ngô giải thích khá tỉ mỉ, bởi vì chuyện hôm nay quá nhiều, cho nên anh nói từng cái một cho Đường Vân Thành nghe, sợ có vấn đề gì đó anh không nhìn ra được, có lẽ Đường tổng có thể phát hiện ra gì đó.

Mi tâm Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, Tiểu Ngô dây dưa tới gần hai tiếng đồng hồ đích thực là rất kỳ quái, nhưng theo như lời Tiểu Ngô nói thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là, tiệm thuốc không có sẵn thuốc hạ sốt tiêm viêm, điểm này thì khá kỳ lạ.

“Điện thoại của cậu bị sao vậy? Sao lại tắt máy?” Đường Vân Thành nhớ trước đó không gọi cho Tiểu Ngô được.

“Ông già bị ngã, lúc tôi dìu ông già dậy thì điện thoại rơi xuống nước, bên tiệm thuốc không có điện thoại, cũng không cách nào nói với ngài một tiếng…” Tiểu Ngô giải thích, nói được một nửa thì ngừng lại: “Đường tổng, có phải có vấn đề không?”

Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, dưới tình huống bình thường thì vấn đề có lẽ là không lớn, nhưng chuyện tối nay vốn đã không bình thường.

Cho nên, rất có thể là thật sự có vấn đề.

Nhưng Đường Vân Thành có chút không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy?

Vì để túm chân Tiểu Ngô? Không cho Tiểu Ngô quay lại?

Nhưng trong hai tiếng này lại không có chuyện gì xảy ra hết, tại sao đối phương không cho Tiểu Ngô về?

Mà lúc Tiểu Ngô về, đúng lúc ba của đứa bé đến đưa đứa bé đi?

Đây có khi nào lại là do đối phương sắp xếp không?

Nhưng đối phương sắp xếp như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?

Đường Vân Thành thật sự nghĩ không thông.

Ông ta vốn luôn lo lắng cô bé đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong tay mình, nhưng cô bé đã an toàn mà được ba đưa đi rồi, không có xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn hết…

Không lẽ từ đầu ông ta đã đoán sai hướng rồi?

Nếu như ông ta đã đoán sai hướng, vậy đối phương rốt cuộc là có mục đích gì?

Đường Vân Thành thầm thở dài một hơi, loại chuyện âm mưu này ông ta không rành, nếu như có Nhã Thanh thì hay rồi.

Cũng không biết Nhã Thanh xử lý chuyện ở nước M xong chưa?

Lúc này Hàn Nhã Thanh đã đến Hải Thành, trước khi máy bay cất cánh, cô đã gọi cho Đường Vân Thành qua, nhưng điện thoại của Đường Vân Thành cứ không gọi được.

Bây giờ vừa xuống máy bay, cô lại gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi cho Đường Vân Thành được.

“Điện thoại của cậu có thể bị chặn rồi, không gọi đi được.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh lúc này rõ ràng có chút trầm, không gọi được cho Đường Vân Thành, chỉ e là đã xảy ra chuyện rồi.

Rất rõ ràng đối phương không muốn cho cô liên hệ với Đường Vân Thành, càng là như vậy, nói rõ chuyện càng nghiêm trọng.

Không liên lạc được với Đường Vân Thành thì không biết bây giờ ông ta đang ở đâu, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Chúng ta tìm chỗ ở trước, chuyện gì để mai rồi nói.” Dương Tầm Chiêu đương nhiên cũng ý thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thực ra khi Hàn Nhã Thanh nhắc đến chuyện này với anh trước đây, anh đã bảo Cố Ngũ đến Hải Thành xử lý.

Cố Ngũ đến bây giờ cũng chưa cho anh tin tức, chỉ e là chưa tìm được Đường Vân Thành!

Đôi con ngươi khẽ híp của Hàn Nhã Thanh chợt lóe qua ánh sáng lạnh, cô đột nhiên lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập một chuỗi số.

Cô nhập chuỗi số điện thoại này vô cùng nhanh, không có chút ngừng nào, Dương Tầm Chiêu nhìn số mà cô nhập một cái, khóe mày khẽ nhướng lên, nhưng không có nói gì.

Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại đi, lần đầu tiên đối phương không có nghe máy, Hàn Nhã Thanh liền tiếp tục gọi lại.

Lúc Hàn Nhã Thanh gọi lần thứ tư, người bên kia có thể là cuối cùng cũng bị cô làm ồn tỉnh dậy, nghe máy: “Alo, ai đó?”

Đối phương bị kêu tỉnh, tâm trạng hiển nhiên không tốt, ngữ khí rất gắt.

“Cung tông trưởng, Đường Vân Thành xảy ra chuyện rồi.” Nghe thấy thanh âm của đối phương, đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh lại híp lại lần nữa.

“Ý gì? Xảy ra chuyện gì? Cô là ai?” Đối phương ngừng lại vài giây, khi thanh âm lại truyền tới thì rõ ràng có thêm vài phần nghiêm nghị và cảnh giác.

“Tôi là phóng viên của Hải Thành Trịnh Nguyệt, tôi vừa mới nhận được tin tức, nói Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở phía tây Hải Thành, bên đó thông báo phóng viên qua đó, sự tình hình như rất nghiêm trọng, nghe nói đã chết người, hình như là Đường Vân Thành…” Hàn Nhã Thanh cố ý dừng lời nói lại, lời chưa nói xong, nhưng ý muốn biểu đạt lại rất rõ ràng.

Lời nói của Hàn Nhã Thanh ngừng lại một giây, không đợi Cung tông trưởng phản ứng lại, liền nói tiếp: “Cung tông trưởng cùng đến Hải Thành với Đường Vân Thành, Đường Vân Thành xảy ra chuyện, Cung tông trưởng không thể không biết chuyện chứ? Cho nên tôi muốn xác nhận tình hình với bên Cung tông trưởng một chút.” Hàn Nhã Thanh cố ý thay đổi âm điệu, thanh âm lúc này rõ ràng có thêm vài phần trầm lạnh và yên tĩnh hơn so với bình thường, nếu như không phải Dương Tầm Chiêu lúc này đang ngồi bên cạnh cô, nếu như chỉ nghe giọng thì có thể sẽ không thể nghe ra là cô.

Hàn Nhã Thanh tuy không hiểu về chuyện của Hải Thành lắm, nhưng cô cũng đã điều tra một số chuyện mà cô cho là quan trọng, Trịnh Nguyệt là phóng viên của Hải Thành, nổi tiếng liều mạng gan góc, dám nói, không có chuyện cô ta không dám báo, không có lời mà cô ta không dám nói.

Hải Thành có không ít người bị thân bại danh liệt vì bài báo của Trịnh Nguyệt mà bị bơi ra không ít chuyện xấu, trong đó không thiếu một số nhân vật lợi hại đã từng cao cao tại thượng.

Rất nhiều người hận Trịnh Nguyệt đến tận xương, hận không thể phanh thây cô ta thành ngàn mảnh, nhưng cô ta vẫn sống tốt, tóc không bị tổn thương tới một cọng, rất nhiều người đồn rằng sau lưng Trịnh Nguyệt có hậu đài rất vững chắc.

Lần này, Cung tông trưởng cùng Đường Vân Thành đến Hải Thành, Trịnh Nguyệt phụ trách phỏng vấn mọi hướng.

Cho nên, lúc này Hàn Nhã Thanh dùng thân phận của Trịnh Nguyệt, nếu là người khác thì chắc chắn Cung tông trưởng sẽ không tin, nhưng nếu là Trịnh Nguyệt thì Cung tông trưởng không thể không cân nhắc.

Cô biết Cung tông trưởng luôn giúp đỡ người nhà họ Cố, Cung tông trưởng hẳn cũng biết lần này đến Hải Thành, nhà họ Cố sẽ đối phó với Đường Vân Thành, Cung tông trưởng chắc là muốn nhắm một mắt mở một mắt rồi.

Nhưng mà, nếu như xảy ra án mạng, hoặc là Đường Vân Thành có nguy hiểm về tính mạng thì Cung tông trưởng rất khó lo cho mình.

Cho nên, lời của Hàn Nhã Thanh lúc này chính là để gạt ông ta, hy vọng có thể gạt được một số tin tức có ít!

Bình luận

Truyện đang đọc