CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Bà Viên sững sốt, hồi thần liền không nhịn được cười to: “Đứa bé này…đứa bé này sao lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ.


Ai không thích nghe người khác khen, hơn nữa phụ nữ chính là thích nghe người khác khen mình trẻ trung, xinh đẹp, đương nhiên bình thường bà Viên cũng không ít nghe thấy người khác khen.

Nhưng những lời đó không giống, bà thân là bà Viên, có bao nhiêu người muốn nịnh nọt bà, cho nên đương nhiên cũng không thiếu tâng bốc, lấy lòng.

Nhưng bây giờ không giống vậy, bây giờ là được một đứa bé năm tuổi khen, hơn nữa cô bé này khen quá tự nhiên, quá chân thành, mặt bà Viên liền cười như nở hoa.

“Cô nhóc này thật biết dỗ người khác.

” Bà Lý đứng sau lưng cũng không nhịn được cười.

Phạm My mặc dù sớm đã nghĩ tới ý Đường Vũ Kỳ muốn biểu đạt sẽ không phải ý xấu, nhưng cũng không nghĩ tới cô bé sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời cũng sững sốt, cô bé này thật là ngày càng dẻo miệng, ngày càng biết nói chuyện.

“Còn có bà dì, bà Lý, mọi người rõ ràng trẻ trung như vậy, xinh đẹp như vậy, tại sao bắt con gọi là bà chứ, đây không phải làm khó con sao? Con khổ quá mà.


” Đôi mắt Đường Vũ Kỳ sáng ngời nhìn sang Phạm My và bà Lý, ra sức thở dài một hơi, giọng nói tràn đầy xoắn xuýt.

“A? Chuyện này…hahaha…” Bà Lý cười chảy cả nước mắt: “Bé cưng à, sao còn lại đáng yêu vậy chứ.


Bà Lý lúc này thật sự hận không thể ôm cô bé trước mắt vào lòng nựng hai cái, thật quá đáng yêu, quá khiến người khác yêu thích.

Lời này của cô nhóc khiến lòng bà ngọt ngào như mật, bà đã bao lâu không cười như vậy rồi.

Cô nhóc chính là quả vui vẻ, hơn nữa tuyệt đối là quả vui vẻ thân thiết nhất.

“Cô nhóc này, cái miệng thật dỗ chết người không đền mạng.

” Trên mặt Phạm My cũng tràn đầy ý cười, bà lúc này không chỉ vui vẻ, còn rất kiêu ngạo, bé cưng thân mật, hợp ý như vậy là của nhà họ, nhà người khác tuyệt đối không có, ai cũng đừng hòng cướp đi.

“Tôi sớm đã nghe mọi người khen hai bé cưng không dứt miệng, sớm đã biết hai bé cưng rất ngoan, rất khiến người khác yêu thích, hôm nay cuối cùng gặp mặt, còn tốt hơn cả tưởng tượng của tôi, sao lại có bé cưng xinh đẹp, đáng yêu vậy chứ.

” Bà Viên vốn là ánh mắt đầu tiên đã yêu thích hai bé cưng rồi, lời vừa rồi của Đường Vũ Kỳ càng chọc bà vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng càng thêm yêu thích hai bé cưng.

“My My, thật hâm mộ bà, nhà có hai bé cưng đáng yêu như vậy.

” Bà Viên nhìn sang Phạm My, con ngươi tràn đầy hâm mộ, lời này không phải nịnh nọt, tuyệt đối là thật lòng.

“Tôi cũng hâm mộ, tôi cũng ngày ngày gặp hai bé cưng, mấy ngày nay không gặp, trong lòng nhớ muốn chết.

” Bà Lý sớm đã hâm mộ rồi, nhưng bà không thể ngày nào cũng tới nhà họ Đường.

“Ừa, hai bé cưng thật khiến người khác yêu thích, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, lại rất lễ phép, hơn nữa còn rất ấm áp, tôi bây giờ ngay cả ông Đường cũng chẳng quan tâm, ngày ngày ở nhà với hai bé cưng.

” Phạm My lúc này mặt đầy tươi cười, nghe người khác khen hai bé cưng nhà bà, trong lòng bà cũng như rót mật.

“Nếu nhà tôi cũng có hai bé cưng đáng yêu như vậy, tôi cũng không thèm quản ông Lý nhà tôi, tôi cũng ngày ngày ở nhà với bé cưng.

” Bà Lý khẽ bĩu môi, nếu nhà bà có hai bé cưng đáng yêu như vậy, bà đảm bảo cũng sẽ không chút do dự ‘vứt bỏ’ người đàn ông nhà mình.

“Không chỉ tôi, ông Đường nhà chúng tôi bây giờ chỉ cần vừa tan làm liền quay về, cũng không ra ngoài xã giao nữa, còn mê nhà hơn cả lúc vừa kết hôn.


” Phạm My bắt đầu khoe khoang, nhà ai có hai đứa bé đáng yêu như vậy cũng không nhịn được muốn khoe.

“Phạm My, tôi muốn kêu ông Lý nhà tôi cướp bé cưng nhà bà về, có thể cướp một đứa cũng tốt rồi.

” Bà Lý lúc này thật sự hâm mộ lại đố kỵ, mắt đỏ cả lên.

“Vậy bà kêu ông Lý nhà bà cướp một đứa thử xem, đầu tiên không nói Đường Lăng và ông Đường nhà tôi, chỉ ông cụ nhà tôi thôi cũng có thể nhấc ông Lý nhà bà lên luyện tập.

” Phạm My trực tiếp gạt bà Lý đi, có mấy người đàn ông bảo vệ, muốn cướp bé cưng nhà bà? Không có cửa đâu.

“Ông cụ xem hai bé cưng như mạng, mấy mô hình lắp ráp bình thường không cho ai đụng vào, ngày đầu tiên gặp mặt đã bị Hạo tháo ra hết, ông cụ không nói lời nào, thật sự là chiều hai bé cưng, Đường Lăng lúc đó cũng không có đãi ngộ như vậy.


“Chuyện này tôi biết, sau đó ông cụ Đường còn đến nhà tôi, lấy hết mô hình của ông cụ nhà tôi về cho Hạo, ông cụ nhà tôi luôn rất quý những thứ đó, bình thường con của nhà chú hai cũng không cho sờ vào lung tung, đó là cháu ruột ông đấy, nhưng ông cụ Đường nói muốn lấy cho Hạo tháo chơi, ông cụ nhà tôi lại không nói năng gì.

” Bà Lý nhắc tới chuyện này cũng không nhịn được lấy làm kinh ngạc, trái tim ông cụ Lý quả thực quá chệch về một phía.

“Nhưng mà, sau này nghe nói ông cụ Đường lại trả lại hết mô hình cho ông cụ nhà tôi, không phải nói lấy cho Hạo tháo chơi sao? Chẳng lẽ cuối cùng ông cụ Đường không cho Hạo tháo? Không phải chỉ là mấy cái mô hình sao? Có gì không nỡ chứ?” Bà Lý thật sự yêu thích hai bé cưng, cũng rất quan tâm đến chuyện của chúng.

“Tháo rồi, đều tháo hết rồi, nhưng sau đó Hạo lại lắp trở lại.

” Phạm My nhắc tới chuyện này, trên mặt cũng thêm vài phần kiêu ngạo: “Lúc đó ông cụ nhà chúng tôi nhìn thấy mô hình bị tháo thành mảnh vụn, hẳn là trái tim cũng tan nát, tôi tận mắt nhìn thấy biểu cảm đau lòng lại tuyệt vọng của ông, nhưng sau đó Hạo đều lắp từng chút lại hết, lắp lại hệt như ban đầu, cũng nhìn không ra từng tháo gỡ, Hạo nhà chúng tôi lợi hại chứ?”
Phạm My thời thời khắc khắc đều không quên khoe cháu.

“Tôi nhớ con trai tôi lúc lên cấp hai có tháo một mô hình của ông cụ, sau đó làm sao cũng không lắp vào được, vì chuyện này, còn xém chút bị đánh.

” Bà Lý sững sốt, mặt thêm vài phần kinh ngạc khó tin: “Hạo thật sự tháo ra hết, sau đó lắp trở lại sao?”
“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ tôi còn lừa bà, lúc đó tôi nhìn thấy ông cụ nhà chúng tôi đau lòng tuyệt vọng, còn đặc biệt đến thư phòng xem thử, Hạo lúc đó tháo hết tất cả mô hình trong thư phòng, sau đó dồn lại, cảnh tượng đó thật sự thảm không nỡ nhìn, chẳng trách ông cụ lúc đó lại dáng vẻ tuyệt vọng, nhưng Hạo dùng hai ngày là lắp lại hết tất cả mô hình, khiến tôi cũng ngây người, ông cụ nhà chúng tôi kinh ngạc đến nửa ngày cũng không nói ra lời.

” Phạm My nhớ rất rõ chuyện này, còn nhớ rất rành rẽ biểu cảm lúc đó của ông cụ.

“Đứa bé này quá thông minh rồi.

” Bà Lý không nhịn được kinh hô: “Cũng đúng, Thấm Nhi nhà bà thông minh, chuyên gia tâm lý học tội phạm, nhiều vụ án không chút manh mối nhiều năm cũng không phá được, Thấm Nhi nhà bà vừa ra tay liền phá án, chuyện này căn bản không cách nào so sánh.



“Nếu không phải Thấm Nhi phá vụ án đó, Cung tông trưởng và nhà họ Cố không biết làm khó ông Đường nhà bà thế nào đâu, đều nhờ Thấm Nhi.

” Bà Lý nhớ tới chuyện ban đầu cũng không nhịn được nói thêm vài câu.

“Hôm nay không nhắc tới những chuyện phiền lòng đó, hôm nay tôi gọi mọi người tới chính là để mọi người tụ họp vui vẻ.

” Nhắc tới chuyện phá án, trên mặt bà Viên thêm vài phần trịnh trọng.

Mặc dù hôm nay đến tham gia bữa tiệc đều là người có thể tin tưởng, nhưng có những lời tốt nhất vẫn là đừng nói lung tung.

Bà Lý cũng ý thức được mình lỡ miệng, vội dừng lại.

“Tôi nhớ hậu viện nhà bà có không ít thứ thú vị, tôi dẫn hai bé cưng đi chơi.

” Phạm My vội chuyển đề tài, chuyện liên quan với nhà họ Đường và nhà họ Cố, trường hợp này quả thực không nên nói lung tung.

Bà Lý là người thẳng thắn nhanh miệng, Phạm My biết bà ấy không có ý gì, nhưng vẫn sợ gây ra phiền phức không cần thiết.

“Được, bà dẫn hai bé cưng đi chơi trước, bên tôi còn chút việc cần sắp xếp một chút, sắp xếp xong, tôi sẽ qua tìm hai bé cưng chơi.

” Bà Viên nhìn hai bé cưng lưu luyến không nỡ, nhưng bà còn có việc phải làm, dù sao tối nay là Viên phủ đãi tiệc, bà làm chủ nhân không thể chỉ lo tự mình chơi.

Phạm My và bà Lý liền dẫn hai bé cưng đến hậu viện, trong hậu viện có rất nhiều đồ chơi kỳ lạ cổ quái, ông Viên mặc dù bây giờ giữ chức cao, bình thường ở trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ thanh cao, nhưng thực ra bên trong lại tính tình phóng khoáng, bình thường chỉ thích thu thập những món đồ kỳ dị.

Thu thập nhiều rồi, bèn đặc biệt dựng đại sảnh ở hậu viện, sảnh lớn như vậy cũng sắp để đầy rồi, quả thật không ít những thứ kỳ dị, hơn nữa tuyệt đối đều là thứ trẻ con yêu thích.

.


Bình luận

Truyện đang đọc