CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1698

“Anh quan tâm, anh quan tâm em.” Tư Đồ Không đột nhiên nói. Anh ta không thể chấp nhận được việc Liễu Ảnh bỗng nhiên không còn bận tâm gì nữa. Như thể đã coi nhẹ sự sống chết, cho dù sau này có ra sao cũng không liên quan gì tới cô cả. Cô như vậy khiến người ta cảm thấy không thể nào nắm bắt được.

Liễu Ảnh nghĩ một lúc mới hiểu ra được Tư Đồ Không nói gì. Đúng là nực cười. Quá đáng buồn! Anh ta tưởng rằng nói như vậy thì cô sẽ tin sao? Quan tâm ư? Nếu như quan tâm, thì sẽ không đối xử với cô như vậy, nếu như quan tâm sẽ không bất chấp tất cả để hại chết ba cô. Nói cho cùng, anh ta vẫn là một người tự cho bản thân là trung tâm! Anh ta không quan tâm tới bất kì ai.

Anh ta chỉ quan tâm tới bản thân mình thôi.

“Vì sao em lại không chịu tin chứ? Liễu Ảnh, vì sao vậy? Vì sao lại không chịu cho anh cơ hội? Em hận anh tới như vậy sao?”

Tư Đồ Không gần như không biết nên nói với Liễu Ảnh như thế nào nữa. Trông cô lúc nào cũng chẳng hề vướng bận. Cho dù anh ta có nói gì, cô cũng chỉ nhìn anh ta cười nhạo. Như thể tất cả mọi chuyện anh ta làm đều là một vở kịch vậy! Trong trái tim Liễu Ảnh, anh ta thực sự đạo đức giả tới vậy sao!

“Đúng vậy, tôi hận anh.” Liễu Ảnh nói nhẹ bẫng. Cô không sợ đắc tội anh ta nữa. Cô đã đắc tội anh ta từ lâu rồi, không phải sao?

“Em quá tàn nhẫn! Trước giờ anh chưa hề biết rằng, em lại là người vô tình tới như vậy!” Tư Đồ Không bóp bả vai Liễu Ảnh, siết chặt từng chút một. Nếu như anh ta đã đau lòng, vậy họ hãy đau cùng nhau đi! Có đau phải cùng chịu chứ!

“Buông tôi ra!” Liễu Ảnh đau đớn quát lên. Cô không muốn đụng chạm với anh ta một chút nào cả. Năm năm đó đã đủ rồi, bây giờ, chỉ một chút đụng chạm thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, là hành động quay lưng lại với bản thân của quá khứ, hại chết ba mình, Liễu Ảnh không thể nào tha thứ cho chính mình được.

“Không thể nào, anh vĩnh viễn không bao giờ buông em ra! Liễu Ảnh, tin anh đi. Em sẽ không bao giờ trốn thoát được anh đâu.

Chỉ cần anh không muốn, em mãi mãi chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Tư Đồ Không tức điên người, nói với giọng uy hiếp!

Anh ta là Tư Đồ Không, muốn loại phụ nữ nào mà không có được? Chỉ cần anh ta muốn, Liễu Ảnh sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta “Ai là người phụ nữ của anh?” Liễu Ảnh hất văng tay Tư Đồ Không. Anh ta cũng dám nghĩ quá nhỉ.

“Em đó! Em đã quên những chuyện chúng ta đã làm trong năm năm qua rồi sao? Em quên chúng ta đã chung chăn chung gối, quên những chuyện chúng ta đã làm trên giường rồi sao! Em đã từng cười vui vẻ như vậy, dịu dàng như vậy… Em mãi mãi cũng chẳng thể quên được đâu!” Tư Đồ Không cố ý nói, còn áp sát Liễu Ảnh từng chút một, hết sức mờ ám.

Liễu Ảnh như phải gánh chịu sự sỉ nhục tột cùng, mặt đỏ rần rần: “Tư Đồ Không, anh đừng có quá đáng!”

“Xem ra là em chưa quên nhỉ! Cũng phải, sao em có thể quên được cơ chứ? Anh là người đàn ông đầu tiên của em. Chúng ta đã từng mây mưa, cơ thể của em vẫn sẽ nhớ đấy.” Tư Đồ Không ve vuốt gò má, cần cổ Liễu Ảnh, thủ thỉ từng lời bên tai cô.

“Anh đủ rồi đấy!” Liễu Ảnh lùi về sau, va trúng cạnh giường: “Tư Đồ Không, sao anh lại vô liêm sỉ tới như vậy!”

“Thế này sao có thể gọi là vô liêm sỉ được? Anh là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh, nói những lời như vậy không phải là rất bình thường sao?” Tư Đồ Không không quan tâm tới những gì mà Liễu Ảnh nói. Bây giờ nhìn cô, anh ta không thể phủ nhận rằng, anh ta muốn cô, muốn cô vĩnh viễn nằm bên dưới anh ta.

“Tôi không phải người phụ nữ của anh, chúng ta chỉ ở bên nhau theo thỏa thuận thôi. Bây giờ đã chia tay rồi!” Liễu Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Kể ra thì cùng lắm tôi cũng chỉ là một tình nhân mà thôi, còn là một tình nhân mà không dám để cho ai khác biết!

Lẽ nào đến cả tình nhân mà Tư Đồ Không anh cũng không buông tha sao?” Liễu Ảnh cũng bị ép trở nên hung hăng, cô gằn giọng nói.

Bình thường, cô sẽ không nói những lời như vậy, bây giờ, để thoát khỏi Tư Đồ Không thì cô không còn quan tâm tới điều gì nữa.

“Tình nhân?” Tư Đồ Không khẽ bật cười, cô ấy cũng mạnh miệng thật! Thế nhưng, nói như vậy cũng không sai, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Trong mắt Tư Đồ Không, đích thực cô là đẹp nhất! Đẹp tới mức anh ta không nỡ để người khác nhìn cô!

“Đúng vậy, tình nhân, không thể lộ mặt, trừ lên giường ra thì không cần làm việc gì khác.” Liễu Ảnh lạnh lùng nói. Hình như đúng là thời gian họ lên giường không hề ít, cũng giống tình nhân thật, chẳng vẻ vang gì, không cần phải kiêng dè.

“Em đã nhắc nhở anh rồi đấy.” Tư Đồ Không đi về phía Liễu Ảnh. Cô đã bị ép tới sát mép giường, vô thức lùi về phía sau, ngồi phịch xuống giường. Tư Đồ Không vẫn đang cố tình đi tới, chậm rãi khom người. Để tránh né anh ta mà cô phải bất lực ngả ra sau, gần như sắp nằm xuống giường…

Tư Đồ Không vẫn đang cố tình đi tới, chậm rãi khom người. Để tránh né anh ta mà cô phải bất lực ngả ra sau, gần như sắp nằm xuống giường…

“Anh muốn làm gì!” Liễu Ảnh có cảm giác không đỡ nổi cơ thể của mình nữa. Vào lúc sắp sửa ngã xuống mới kịp phản ứng lại, cô đẩy mạnh Tư Đồ Không ra, nhưng ngược lại còn bị anh ta túm lấy cổ tay, đè lên giường.

Tim Liễu Ảnh thoáng chốc như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Vốn dĩ Tư Đồ Không chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi, nào ngờ nhìn thấy lông ngực cô phập phông trước mắt lại khiến anh ta dần mất kiểm soát, muốn nhiều hơn nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc