CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Đúng vậy đó, con gái nhà ai có dáng dấp đẹp mắt thì lại phải trở thành như thế, cho nên tuyệt đối đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì nha.”

“Nếu như chỉ là vóc dáng xấu thì cũng có thể chịu đựng được, mọi người nói thử xem, có phải là mặt của cô ta cũng tràn đầy mụn mủ không, là cái loại vừa kinh khủng lại vừa buồn nôn ấy.”

Nghe thấy cái này, thân thể của những người khác cũng nhịn không được mà đông cứng, có mấy người thậm chí cũng không kìm được mà âm thầm nuốt nước miếng một cái, nếu là như vậy thì thật sự rất là buồn nôn.

“Nếu là như vậy thì các người có còn cưới không?” Tiểu Thất ngồi ở một bên nghe cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói một câu.

Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tiểu Thất, đều không nói gì, nhưng mà biểu cảm kia thì lại rất rõ ràng, cho dù có thật sự là như vậy thì bọn họ cũng sẽ cưới.

“Một đám ngu!” Khóe môi của Tiểu Thất kéo lên, kìm lòng không được mà mắng một câu: “Liên quan cái đéo gì đến các người.”

Đây chính là em ruột của anh cả, vậy thì cũng giống như là chị ruột của anh ta, mấy người này chính là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hơn nữa anh cả đã nói là chị rất xinh đẹp, rất đáng yêu, người nhà họ Đường có ai khó nhìn đâu?

“Ê thằng nhóc, cậu nói cái gì vậy hả?” Có người nghe xong lời nói này thì liền nổi giận, nhào tới muốn tính sổ với Tiểu Thất.

“Đừng có xúc động mà, cậu ta là anh em của Đường Lăng đó, là cậu Tiểu Thất.” Có người nhận ra Tiểu Thất, liên tục khuyên ngăn.

“Nói cho các người biết, em gái của anh cả tôi rất là xinh đẹp, nhưng mà không có một tí quan hệ nào với các người đâu, đừng có làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Tiểu Thất nhìn về phía những người kia, trên mặt càng nhiều hơn mấy phần châm chọc.

“Xinh đẹp hả? Xinh đẹp mà lại phải che chắn thành như vậy, còn không biết là xấu thành cái dạng gì đâu, không biết là buồn nôn tới cỡ nào nữa?” Tính cách của người kia rất nóng nảy, nghe thấy lời nói của Tiểu Thất, căn bản cũng nhịn không được nữa trực tiếp đáp lời lại.

“Ai nha, người đã xuống tới rồi kìa, các người tự xem đi, đừng có rớt nước miếng đó, chói mù mắt luôn.” Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn thấy ở trên bậc thang là ông cụ Đường đang dắt tay một cô gái xinh đẹp chậm rãi bước xuống lầu, chắc có lẽ đây là em gái của anh cả, quả nhiên là xinh đẹp mà.

Không, không chỉ là xinh đẹp, mà là quá đẹp, quá đẹp luôn!

Nếu như anh ta lớn thêm mấy tuổi, chắc chắn cũng muốn cưới về nhà

Thật là đáng tiếc quá đi thôi, đáng tiếc quá! Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm.

Mấy người nghe thấy lời nói của Tiểu Thất thì nhanh chóng nhìn qua, một giây sau cả đám đều ngây ra như phỗng, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn ông cụ Đường và cô gái đang đi xuống, trong lúc nhất thời đều quên phải phản ứng.

Đương nhiên là giờ phút này người đang ngẩn người cũng không chỉ có mấy người đàn ông, gần như tất cả mọi người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì đều kinh sợ ngây người. Lúc trước đã có lời đồn rằng cô cả Đường này ra ngoài mang theo kính râm, mang theo khẩu trang, cho nên ai cũng cảm thấy là cô xấu đến nỗi không thể gặp người.

Ai cũng không nghĩ đến cô cả nhà họ Đường lại xinh đẹp như vậy...

Quả thật là làm cho người khác phải bất ngờ.

Trong nháy mắt Trác Hiểu Lam nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đôi mắt của cô ta cũng trừng lên rất lớn, sao lại là cô được chứ? Sao lại là cô được?

Năm năm trước lúc Trác Hiểu Lam mổ cho Hàn Nhã Thanh, lúc ấy Hàn Nhã Thanh không có ngụy trang, là dáng vẻ chân chính của cô, cho nên Trác Hiểu Lam vừa liếc mắt một cái thì liền nhận ra cô ngay.

Tay đang cầm ly rượu của Trác Hiểu Lam rõ ràng nắm lại rất chặt, hô hấp dường như cũng lập tức hơi hỗn loạn, sao lại là cô được cơ chứ, sao cô lại là người của nhà họ Đường?

Cô ấy rõ ràng là Hàn Nhã Thanh mà.

Đôi mắt của Trác Hiểu Lam vô thức nhìn tất cả những người trong phòng khách.

Trác Hiểu Lam vẫn không nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cho nên nói buổi tối hôm nay Dương Tầm Chiêu không có đến đây?

Bây giờ cô ta đã biết, sự thật Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã ly hôn, cô cũng biết sau khi ly hôn thì Dương Tầm Chiêu phát điên mà tìm Hàn Nhã Thanh ở khắp nơi.

Cho nên Dương Tầm Chiêu không biết Đường Thấm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh đúng không?

Trác Hiểu Lam nâng tay lên mò vào trong túi xách của mình, muốn cầm điện thoại lên, nhưng một giây sau cô ta lại dừng lại.

Mặc kệ cô là Đường Thấm Nhi hay là Hàn Nhã Thanh, chuyện cô có hai đứa con là sự thật.

Trác Hiểu Lam âm thầm thở ra một hơi, sau đó thu hồi tay lại, ánh mắt của cô ta hơi di chuyển rơi vào trên người của một người phụ nữ ở cách đó không xa, khóe môi của cô ta hơi mấp máy.

“Cái này cũng đẹp quá đi thôi, sao có thể có người đẹp như vậy được chứ?” Hạ Điềm Điềm đứng ở bên cạnh của Trác Hiểu Lam thầm thì nói nhỏ.

“Thật là kỳ lạ, ngày hôm nay những người có thể đến đều đến hết rồi, vậy mà lại không nhìn thấy ông cụ Dương và bà cụ Dương ta.” Trác Hiểu Lam nhìn về phía Hạ Điềm Điềm, giả vờ như là tùy ý mà nói một câu.

“Hả?” Hạ Điềm Điềm hoàn hồn lại, nghe thấy lời nói của cô ta, theo bản năng nhìn bốn phía: “Thật đó, người nhà họ Dương thật sự không có đến, mà cậu ba Dương cũng không đến nữa.”

Cậu ba Dương không đến đây, Hạ Điềm Điềm đã phát hiện từ trước, bởi vì từ lúc vừa mới bước vào thì cô ta liền tìm cậu ba Dương, nhưng mà lại không tìm được.

“Nghe nói là gần đây ông cụ Dương với bà cụ Dương muốn để Dương Tầm Chiêu kết hôn, vẫn luôn đang chọn người phù hợp cho Dương Tầm Chiêu.” Trác Hiểu Lam nhìn cô ta, lại giống như là tùy ý mà nói thêm một câu.

“Thật hả?” Sắc mặt của Hạ Điềm Điềm thay đổi: “Sao tôi lại không biết chuyện này chứ, vậy ông cụ Dương và bà cụ Dương đã chọn được người thích hợp chưa?”

Hạ Điềm Điềm vẫn luôn rất thích Dương Tầm Chiêu, chuyện này Trác Hiểu Lam biết rõ ràng nhất.

“Hình như là chọn xong rồi, nghe nói là Cổ Doanh Doanh, nghe nói là hai người lớn của nhà họ Dương đối với Cổ Doanh Doanh đặc biệt hài lòng, đã gặp qua mấy lần rồi, còn mời Cổ Doanh Doanh đến nhà họ Dương nữa.” Trác Hiểu Lam chậm rãi bưng ly rượu lên đưa đến gần bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt của cô ta không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là hai mắt hơi nheo lại.

“Cổ Doanh Doanh à, cô ta có cái gì tốt chứ? Lại không xinh đẹp, cũng không có khí chất, quê mùa muốn chết, có điều là ở trong nhà có chút tiền mà thôi.” Hai mắt của Hạ Điềm Điềm nhanh chóng nhìn về phía Cổ Doanh Doanh ở cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị và đố kỵ, tức tối và phẫn nộ, phẫn nộ chắc chắn sẽ muốn làm một vài chuyện.

“Tôi thấy một người bạn, để tôi đi đến đó chào hỏi, cô ở đây chơi đi.” Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Hạ Điềm Điềm, hai mắt hơi lóe lên một chút, sau đó bưng ly rượu rời đi.

Hạ Điềm Điềm không trả lời lại cô ta, mà hai mắt chỉ hung tợn nhìn chằm chằm vào Cổ Doanh Doanh, vẻ ghen tị ở trên mặt của cô ta càng ngày càng lộ rõ hơn, lửa giận càng ngày càng rõ ràng hơn.

Mà đổi thành một bên, cậu năm Tào nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, thật lâu sau cũng không có cách nào hoàn hồn lại, quá là đáng sợ.

Cô không phải là người phụ nữ lần trước đến cục cảnh sát phá án đó ư? Hóa ra lại là em gái ruột của anh cả.

Lần trước anh ba đã đến cục cảnh sát ngăn cản cô...

Lần trước anh ba nói là anh nghi ngờ cô chính là người phụ nữ vào năm năm trước, nhưng mà sau đó chứng minh người phụ nữ năm năm trước thật ra chính là Hàn Nhã Thanh, cho nên anh ba chắc là không có quan hệ gì với cô đâu nhỉ?

Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích gì nhiều về chuyện lần trước với anh ta, cho nên Tào Du cũng không biết MSR Đường và Hàn Nhã Thanh chính là cùng một người.

Nhưng mà cậu năm Tào suy nghĩ một hồi, vẫn lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Dương Tầm Chiêu.

“A lô.” Vừa nghe thấy giọng nói của Dương Tầm Chiêu xong thì liền biết tâm trạng của anh không tốt, dường như còn hơi không kiên nhẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc