CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Thư kí Lưu nhận ra tổng giám đốc đã mất kiên nhẫn chờ đợi.

"Mười lăm phút đi, mười lăm phút là xong." Luật sư Lưu cũng loát thoáng nghe được giọng của tổng giám đốc qua điện thoại, cho nên không dám qua loa chút nào.

"Anh xác định có thể làm xong trong mười lăm phút sao?" Thư kí Lưu làm việc rất cẩn thận, lại xác nhận thêm một lần.

"Có thể." Bên đầu bên kia, luật sư Lưu trả lời chắc chắn.

"Kêu anh ta làm xong thủ tục thì trực tiếp đem tất cả mọi thứ đến chỗ tôi." Dương Tầm Chiêu lên tiếng dặn dò, bình thường thư kí Lưu gọi điện thoại, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không nhiều lời, nhưng hôm nay không giống bình thường.

Tất cả mọi thứ hôm nay đều không giống nhau.

"Tổng giám đốc nói anh làm xong, trực tiếp đem tất cả đến văn phòng của tổng giám đốc." Thư kí Lưu lại một lần nữa truyền đạt lại ý của tổng giám đốc qua điện thoại, nghĩ là tổng giám đốc chờ sốt ruột rồi, thư kí Lưu vội nói thêm: "Phải dùng tốc độ nhanh nhất tới đây."

"Tôi biết rồi, biết rồi." Dù luật sư Lưu không biết đây là chuyện gì, nhưng giờ anh ta cũng ý thức được sự nóng vội của tổng giám đốc đối với chuyện này, không dám lại trì hoãn, vội vàng đi làm.

Thư kí Lưu mới cúp điện thoại, Dương Tầm Chiêu liền nói: "Cậu liên hệ phóng viên, bốn mươi lăm phút sau mở họp báo dưới tòa nhà Dương Thị."

Thư kí Lưu lén hít hà một hơi, tổng giám đốc cũng quá sốt ruột, tất nhiên dưới loại tình huống này thư kí Lưu tuyệt đối không dám nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu nói: "Vâng, tôi đi liên hệ ngay."

"Tổng giám đốc, cần liên hệ mấy kênh truyền thông? Bao nhiêu đài?" Thư kí Lưu chuẩn bị gọi điện thoại thì nghĩ tới chuyện này, chuyện bình thường của công ty anh ta có thể quyết định, nhưng chuyện này bây giờ, anh ta không dám một mình quyết định.

"Có thể liên hệ bao nhiêu thì liên hệ bấy nhiêu." Dương Tầm Chiêu híp mắt, giọng càng lạnh.

"Vâng." Thư kí Lưu ngẩn người, có thể liên hệ bao nhiêu thì liên hệ bấy nhiêu, lấy lực ảnh hưởng của tổng giám đốc, chỉ cần một câu của anh, sợ là tất cả kênh truyền thông đều tới.

Nhưng, nghe ý của tổng giám đốc là hy vọng tất cả truyền thông đều biết chuyện này, hoặc là nói tổng giám đốc hy vọng mọi người đều biết chuyện này.

Thư kí Lưu trước hết là tìm phương thức liên hệ của mấy đài truyền thông, sau đó lần lượt gọi điện liên hệ, Dương Thị trước kia cũng chỉ hợp tác với mấy đài truyền thông lớn, mấy đài nhỏ thư kí Lưu không có phương thức liên hệ, thư kí Lưu liền phải lâm thời tìm kiếm, dùng tầm hai mươi phút, thư kí Lưu mới gọi điện xong.

Tóm lại thư kí Lưu tổng cộng đã liên hệ gần hai mươi đài truyền thông.

Thư kí Lưu nói chuyện điện thoại xong sau, thấy tổng giám đốc vẫn ngồi yên ở trên ghế, trong mắt anh chỉ là băng giá, ngoại trừ băng giá, không có có gì khác.

Thư kí Lưu nhớ tới lần đầu tiên tổng giám đốc nói với anh ta chuyện này, rất nghiêm túc, tổng giám đốc lúc ấy hẳn là vẫn đau khổ giãy dụa, nhưng bây giờ tổng giám đốc không có cảm xúc gì, giống như chuyện không hề ảnh hưởng tới anh.

Tổng giám đốc đây là hoàn toàn thất vọng, chẳng còn hi vọng gì sao? Tổng giám đốc bị tổn thương tới mức nào mà trở thành như vậy?

Lúc thư kí Lưu vẫn đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Dương Tầm Chiêu đặt trên bàn lại vang lên.

Mắt Dương Tầm Chiêu hơi thay đổi, thấy tên trên màn hình, anh vội cầm lên bắt máy.

"Lão đại, bên phía ông cụ Dương hẳn là đã biết chuyện Rệp bị bắt, ông cụ Dương lại tìm một nhóm người khác đi tìm bà chủ và cô chủ." Lúc Cố Ngũ nói lời này, có lẽ cũng đang nghiến răng nghiến lợi, giọng nghe có vẻ hơi ác.

Dương Tầm Chiêu cười lạnh, cười nhưng không ra tiếng, ông cụ Dương thật đúng là không từ bỏ ý định, hơn nữa tốc độ của ông cụ Dương cũng thật nhanh, Cố Ngũ mới cho người bắt Rệp, ông cụ Dương đã tìm một nhóm người khác.

"Lão đại, ông cụ Dương chắc chắn không biết là chúng ta bắt Rệp, cũng không biết anh đã biết chuyện này, ông ta có lẽ chỉ cảm thấy Rệp làm việc không thuận lợi, chúng ta có nên để ông ta biết chút tình huống..." Cố Ngũ là người của Diêm môn, Diêm môn rất lâu rồi không làm chuyện phạm pháp, nhưng có vài chuyện khi làm Diêm môn vẫn dùng một ít thủ đoạn, hơn nữa đây cũng không phải thủ đoạn quá đáng gì.

Cố Ngũ chỉ là muốn để ông cụ Dương biết chuyện này đã bị Dương Tầm Chiêu biết, đến lúc đó ông cụ Dương chắc chắn sẽ bớt lộ liễu.

"Không cần." Nhưng, Dương Tầm Chiêu lại ngắt lời anh ta: "Cứ để ông ta như vậy đi, cậu tìm người nhìn chằm chằm mấy người ông ta tìm tới, đừng để họ tìm được Hàn Nhã Thanh và bọn trẻ là được, phải cam đoan an toàn của bọn họ."

Thư kí Lưu đứng một bên, khoảng cách hơi xa, không nghe thấy lời của đầu máy bên kia, nhưng thư kí Lưu lại nghe được lời của tổng giám đốc, tổng giám đốc đây là có ý gì?

Không để họ tìm được bà chủ và bọn trẻ? Phải cam đoan an toàn của hai người?

Chẳng lẽ là bà chủ và bọn trẻ có nguy hiểm?

Chẳng lẽ là có người muốn tìm bà chủ và bọn trẻ? Có người muốn hại bà chủ và bọn trẻ?

Thư kí Lưu là người thông minh, đem mọi chuyện liên hệ lại với nhau, lập tức hiểu ra, sợ là ông cụ Dương muốn kiếm chuyện với bà chủ và bọn trẻ, sợ là ông cụ Dương hại bọn họ, cho nên tổng giám đốc mới có phản ứng như vậy.

Thư kí Lưu nghĩ thông suốt điểm này, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được, khó trách tổng giám đốc xủ lí chuyện kia gấp như vậy.

"Lão đại, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ canh chừng kĩ càng, tuyệt đối không để bọn họ tìm được bà chủ và cô chủ, hơn nữa bà chủ và cô chủ ở nhà họ Đường, bọn họ sao có khả năng tìm tới nhà họ Đường, anh không cần lo lắng." Cố Ngũ lúc trước đã thấy dáng vẻ thâm trầm bỏ đi của Dương Tầm Chiêu, Cố Ngũ biết anh nghe ông cụ Dương làm chuyện này trong lòng anh rất thất vọng.

Anh ta là người ngoài, nghe chuyện này, đều cảm thấy quá tàn nhẫn, nói chi đến Dương Tầm Chiêu.

Cố Ngũ thật sự không muốn để Dương Tầm Chiêu bị kích động nào nữa.

"Ừ." Dương Tầm Chiêu cúi đầu ừ một tiếng, anh ta cũng biết Hàn Nhã Thanh và Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, người của ông cụ Dương chắc chắn tìm không thấy họ, ông cụ Dương căn bản là không biết Hàn Nhã Thanh chính là cô cả nhà họ Đường, cho nên người của ông cụ Dương tìm khó mà gây hại tới Hàn Nhã Thanh và bọn trẻ.

Nhưng chuyện mà ông cụ Dương làm không thể nào tha thứ được.

Anh ta sẽ không tha thứ!

Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại, cả văn phòng lý hoàn toàn im lặng, thư kí Lưu vẫn đứng ở chỗ cũ, không dám cử động, tất nhiên lúc này thư kí Lưu cũng không dám thả lỏng, dáng vẻ tổng giám đốc sau khi nghe điện thoại càng đáng sợ, chắc chắn là ông cụ Dương lại làm chuyện gì, khiến tổng giám đốc giận.

Dù bây giờ thư kí Lưu có rất nhiều thứ không hiểu, nhưng anh ta không dám hỏi gì.

Mà nhà họ Dương lúc này, ông cụ Dương cùng và vợ ông ta đang rất vui, cực kỳ vui nữa là đằng khác, nụ cười vẫn luôn hiện lên trên mặt họ, đám hỏi với Quỷ Vực Chi Thành, hai người càng nghĩ càng vừa lòng.

"Ông chủ, bà chủ, người của Quỷ Vực Chi Thành gửi cái này tới, nói là để ông chủ tự mình mở." Bảo vệ cầm một bức thư đi tới, đưa nó tới trước mặt ông cụ Dương.

"Nhất định là hôn thư, nhất định là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã kí tên, cho nên họ mới gửi cho chúng ta." Ông cụ Dương nghe nói là người của Quỷ Vực Chi Thành gửi tới, liền đoán chắc là hôn thư, gương mặt ông cụ Dương càng vui vẻ hơn.

"Mau mở ra xem đi." Nụ cười trên mặt bà cụ Dương lại càng rõ nét hơn, bà ta nhìn bức thư hối thúc mở ra.

Ông cụ Dương nhanh chóng mở bức thư, trong phong thư thật sự là hôn thư, ông cụ Dương vội vàng lấy hôn thư ra, thấy kí tên Trương Minh Hoàng ở dưới cùng, ông ta liền cười te tét: "Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành quả nhiên đã kí tên, nếu thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã kí tên, liền nói rõ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất vừa ý cuộc hôn nhân này, do đó, đám hỏi của chúng ta và Quỷ Vực Chi Thành tuyệt đối không có vấn đề."

Vốn dĩ, ông cụ Dương còn lo lắng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không dễ dàng đồng ý, giờ thấy thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã ký tên, ông cụ Dương liền hoàn toàn yên tâm.

Chỉ cần thành chủ Quỷ Vực Chi Thành kí tên vào hôn thư, chuyện này chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không bao giờ có thể thay đổi, đương nhiên, ông ta cũng sẽ không hối hận!

Bình luận

Truyện đang đọc