CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1960

“Nhã Thanh, xin lỗi cậu, tớ không thể tham gia đám cưới của cậu và cậu ba Dương được, nhưng cậu và cậu ba Dương nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.” Liễu Ảnh nghĩ, hiện giờ đã không còn có gì có thể ngăn cản Hàn Nhã Thanh và cậu ba Dương nữa rồi. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ kết hôn, đáng tiếc là cô ấy không đến được.

“Không sao đâu, lúc nào tớ cũng có thể nhận được lời chúc phúc của cậu mà.” Hàn Nhã Thanh nói, giọng nói mang theo sự ấm áp. Có một số tình cảm hoàn toàn không cần phải nhiều lời, cô luôn có thể cảm nhận được cho dù hai người nhiều năm không gặp nhưng tình cảm Liễu Ảnh dành cho cô vẫn không hề thay đổi.

“Ừ. Nhã Thanh, cậu cũng phải chúc phúc cho tớ đấy, cuối cùng tớ cũng có thể đối diện được với tất cả mọi chuyện, tớ đã học được cách điềm nhiên chấp nhận những chuyện trong quá khứ rồi. Trong khoảng thời gian hai năm này tớ muốn nghỉ ngơi thật tốt, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, để tất cả mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.” Liễu Ảnh nói. Giọng nói truyền qua điện thoại tới phía của Hàn Nhã Thanh, khiến cô không cầm được lòng. Trong thâm tâm, cô luôn không thể nào yên tâm về Liễu Ảnh được. Bên ngoài của cô ấy rất kiên cường nhưng trái tim lại yếu đuối, có khi còn không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nhưng hiện giờ dường như Liễu Ảnh đã tìm được sự cân bằng cho mình, sự kiên cường của cô ấy đến từ bên trong, đương nhiên là cô ấy có thể có được thứ mình muốn.

“Tớ biết, những gì tớ hy vọng cũng là cậu có thể có được hạnh phúc của mình, hơn nữa cậu có thể kiên định bước đi. Chỉ cần cậu quay lại, lúc nào tớ cũng ở đây.” Hàn Nhã Thanh an ủi nói, tình cảm giữa cô và Liễu Ảnh quá sâu sắc, có rất nhiều chuyện không cần nói nhiều cũng có thể cảm nhận được. Vậy nên cô chỉ cần nói với Liễu Ảnh rằng cô luôn ở đây, luôn chờ đợi cô ấy là được rồi.

“Được.” Liễu Ảnh cũng không khách sáo kiểu cách, cô ấy biết Hàn Nhã Thanh sẽ không dễ dàng rời xa cô ấy. Chỉ cần không phải là vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì hai người họ sẽ mãi là bạn bè. Mà họ cũng sẽ không bao giờ chạm đến những giới hạn và nguyên tắc đó của nhau, vậy nên hai người sẽ luôn là bạn.

“Vậy tớ đi đây, khi nào cậu và cậu ba Dương kết hôn nhất định phải nói cho tớ biết đấy. Nếu được tớ sẽ đến tham gia.” Liễu Ảnh dặn dò, cô ấy không muốn bỏ lỡ đám cưới của Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu một chút nào, nhưng vì rời khỏi đây, chưa chắc đã có mặt được nên cô ấy không muốn hứa hẹn.

“Được!” Hàn Nhã Thanh vui vẻ đồng ý, ai mà không hy vọng Liễu Ảnh có thể đến được chứ? Một trong những chuyện hạnh phúc trong cuộc đời con người chính là tất cả những giây phút quan trọng nhất trong đời bạn đều có bạn bè bên cạnh.

Sau khi cúp điện thoại xong, Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, Liễu Ảnh và Tư Đồ Không dây dưa với nhau năm năm, đến cuối cùng cũng kết thúc. Mặc dù hiện giờ bọn họ tạm thời đã làm hòa nhưng theo ý của Liễu Ảnh thì cô ấy sẽ trở về, cô ấy và Tư Đồ Không sẽ đến với nhau, hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi như vậy.

“Được rồi, em không cần suy nghĩ chuyện của người khác đâu. Lẽ nào chuyện em nên suy nghĩ nhất hiện giờ không phải là chuyện của chúng ta sao?” Dương Tầm Chiêu giả vờ như đang ghen, anh nhìn Hàn Nhã Thanh, yêu ai yêu cả đường đi, những gì Hàn Nhã Thanh thích thì anh cũng thích. Những người mà cô quan tâm, anh không quan tâm được như cô nhưng nếu có thể để ý được đến thì anh cũng sẽ để ý. Liễu Ảnh là một trong những người bạn thân thiết nhất của Hàn Nhã Thanh, nếu cô ấy có được hạnh phúc thì chuyện mà Hàn Nhã Thanh lo lắng sẽ giảm đi rất nhiều, như vậy thì tại sao lại không làm chứ?

Dương Tầm Chiêu không thích việc Hàn Nhã Thanh dành tâm tư cho người khác. Nhưng anh cũng biết một người không thể hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác bên ngoài được. Hơn nữa trong thế giới của cô không thể chỉ có một mình anh, vậy nên sau khi Dương Tầm Chiêu xác định Hàn Nhã Thanh chỉ yêu một mình anh, khả năng chịu đựng của anh với những người khác cũng cao lên không ít.

“Không phải chúng ta đang thảo luận chuyện của mình sao?” Hàn Nhã Thanh sáp người tới, hôn lên khóe miệng Dương Tầm Chiêu. Không biết từ bao giờ, Dương Tầm Chiêu hình như ngày càng dịu dàng với cô hơn, hơn nữa niềm tin dành cho cô cũng tăng lên không ít. Cảm giác này không khiến Hàn Nhã Thanh không cảm thấy mình không được coi trọng mà cô lại càng thích hơn.

“Đúng vậy.” Dương Tầm Chiêu không nhịn được cười, anh đã hơi kiềm chế rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà bật cười.

Dương Tầm Chiêu như vậy làm Hàn Nhã Thanh không thể ngừng được, cô muốn tiếp tục trêu Dương Tầm Chiêu thêm lát nữa nhưng lại không dám. Hiện giờ là ban ngày, cô cũng không muốn tự rước họa vào mình.

“Cũng không biết Minh Hạo khi nào mới về nữa.” Tự nhiên Hàn Nhã Thanh cằn nhằn một câu. Dương Tầm Chiêu hừ một tiếng, mặc dù thằng nhóc này ngày nào cũng gọi điện thoại về nhưng vì chênh lệch múi giờ nên cũng không thể nói chuyện được nhiều. Cậu cũng không nói bao giờ mình về, giống như chưa hề suy nghĩ về chuyện này vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc