CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Liễu Ảnh không nói lời nào, chỉ là im lặng ở một bên nhìn anh ta ăn.

Cô ta nghĩ có thể yên tĩnh ở bên cạnh của anh ta như vậy cũng là chuyện tốt.

Bùi Dật Duy ăn nửa tiếng đồng hồ, bởi vì an ta hiểu tình huống thân thể của mình, mấy ngày nay anh ta không có ăn cơm ngon, không có khả năng ăn quá gấp. Cũng may là Liễu Ảnh làm đậu hũ rán, rất thanh đạm.

“Đúng rồi, tôi quên mua điện thoại cho anh mất rồi, để tôi đi mua điện thoại cho anh nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta đã ăn xong, cô dọn dẹp xong thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện điện thoại.

Nhớ đến điện thoại thì lại nhớ đến người phụ nữ kia một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhịn không được sự tò mò trong lòng, giống như là tùy ý mà hỏi một câu: “Điện thoại của anh đâu rồi?”

Liễu Ảnh làm mất rồi.” Hai mắt của Bùi Dật Duy nhanh chóng nhấp nháy, lúc nói ra lời này hô hấp của anh hơi đông cứng lại.

Liễu Ảnh nhìn ra được anh ta đang nói dối, hơn nữa ngày nào anh ta cũng ở trong bệnh viện, sao có thể làm mất điện thoại được chứ.

Liễu Ảnh không tiếp tục hỏi nhiều nữa mà là ra khỏi bệnh viện một lần nữa, đi mua điện thoại cho Bùi Dật Duy, bởi vì cửa hàng điện thoại cách với bệnh viện hơi xa, Liễu Ảnh bắt xe đi đến đó.

Mặc dù là Bùi Dật Duy nói mua điện thoại nào cũng được, nhưng mà cô ta vẫn cẩn thận lựa chọn cho anh ta một cái, cô dùng chính là tiền của cô. Những năm gần đây cô vẫn luôn kiên trì đi làm, thu nhập của tiếp viên hàng không coi như không tệ, bình thường cô cũng không dùng tiền gì nhiều, cho nên mấy năm gần đây cũng tiết kiệm được một số tiền.

Năm năm trước, Tư Đồ Không ngoại trừ cho cô một khoản tiền dựa theo hiệp nghị, sau đó lại đưa cho cô một cái thẻ.

Nhưng mà từ xưa đến nay cô đều không dùng nó, ngoại trừ khoản tiền lúc trước bọn họ đã thảo luận với nhau, năm năm nay cô chưa từng sử dụng một đồng tiền nào của Tư Đồ Không.

Cô không muốn phải nợ anh ta, đương nhiên là cô ta cảm giác như thế này cũng có thể giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Sau khi cô lấy điện thoại di động thì lại đón xe trở về bệnh viện.

Chính vì vậy mà lại làm chậm trễ không ít thời gian.

Liễu Ảnh nhìn thấy đã hơn tám giờ tối rồi, cô ta nghĩ đến bình thường Tư Đồ Không sẽ về nhà sau chín giờ.

Nhưng mà hai ngày nay Tư Đồ Không chưa từng về nhà, không biết là ngày hôm nay có về nhà hay không nữa.

Cô biết là anh ta ở thành phố A, không có đi công tác, cho nên bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể đến đó.

Sau khi Liễu Ảnh đưa điện thoại di động cho Bùi Dật Duy, cũng không dám trì hoãn thời gian nữa.

Mà giờ phút này ở trong biệt thự, điện thoại của Tư Đồ Không vang lên một lần nữa.

Anh ta mò mẫm tìm được điện thoại di động từ trong một góc hẻo lánh ở trên ghế sofa, bởi vì số này là anh đã đặc biệt chuẩn bị, người biết nó cũng không nhiều.

“Lúc nãy cô Liễu vừa mới mua một cái điện thoại đem đến bệnh viện.” Ở đầu dây bên kia điện thoại nói, thật ra thì người đó cũng không muốn phải gọi điện thoại báo cáo cho anh nghe, nhưng mà ông chủ đã dặn dò rồi, có chuyện gì thì nhất định phải báo cáo lại cho anh, nên anh ta cũng không dám giấu diếm.

Hai mắt của Tư Đồ Không từ từ nheo lại, điện thoại à, cô mua điện thoại di động cho Bùi Dật Duy?

Anh ta và cô ở bên nhau nhau năm năm rồi, từ xưa đến nay cô chưa từng mua gì cho anh ta, đương nhiên là anh ta cũng biết anh ta mua quà cho cô cô đều đặt ở trong ngăn tủ, đều chưa từng sử dụng nó.

Nhưng mà cô lại đi mua điện thoại di động cho Bùi Dật Duy.

Mua điện thoại cho đàn ông?

“Điện thoại hết bao nhiêu tiền vậy?” Tư Đồ Không cũng không biết là tại sao mình lại hỏi ra một vấn đề như thế, chỉ là lúc anh ta hỏi ra câu này, hình như anh ta nghe được âm thanh răng của mình đang nghiến lại vào nhau.

“Ba mươi chín triệu, một chiếc điện thoại di động bằng titan.” Lúc người đàn ông đó nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Không thì anh ta âm thầm thở ra, nhưng mà vẫn khai báo trung thực: “Đó là khoản tiền riêng của cô Liễu.”

“Ồ.” Tư Đồ Không lại đột nhiên bật cười, chỉ là tiếng cười kia nghe rất đáng sợ như là một cơn lạnh đến thấu xương.

Cũng không rẻ nha, đối với anh ta mà nói chút tiền này đương nhiên chả là bao hết, nhưng mà lại là tiền của chính cô.

Tiền mà cô đã kiếm được khi đi làm.

Năm năm qua, từ xưa đến nay cô đều không dùng tiền của anh ta, sau khi đã dùng phần tiền kiếm được của cô rồi thì đoán chừng cũng không còn lại bao nhiêu tiền.

Vậy mà cô lại ra tay rất hào phóng, mua điện thoại cho Bùi Dật Duy, dùng đến ba mươi chín triệu.

Mà bình thường cô chưa bao giờ mua một cái gì đó đánh giá một nghìn cho anh ta, ngay cả sinh nhật của anh ta cô cũng chưa từng mua quà cho anh ta.

Anh ta nghĩ là chắc chắn ngay cả ngày sinh nhật của anh ta là ngày nào mà cô cũng không biết.

Sự khác biệt này thật là lớn!

Thời gian năm năm, đối với chuyện của anh ta thì cô chưa từng hỏi tới, chưa từng quan tâm, cô cũng chỉ dựa theo những thứ trên hợp đồng mà làm, đó chính là ngủ với anh ta, cũng không còn cái gì khác nữa.

Nhưng mà đã ngủ cùng nhau năm năm, dù sao cũng nên có chút tình cảm chứ nhỉ? Nhưng cô tuyệt nhiên không có, một chút cũng không có.

Hoặc là ngủ với anh ta đối với cô mà nói đó chính là một nhiệm vụ... hoặc là phải nói là một loại tra tấn.

Ở trên bàn trà, một bình rượu đã nhìn thấy đáy. Tư Đồ Không nhìn thấy bình rượu trống trơn, hai mắt híp lại, nhưng mà cũng không hề say tí nào.

Lúc Liễu Ảnh trở lại biệt thự cũng đã sắp chín giờ rồi, khi cô nhìn thấy ở trong nhà không có ánh sáng, không có mở đèn, cô cho là Tư Đồ Không chưa trở về. Đang muốn thở phào một hơi, đột nhiên lại nhìn thấy xe của Tư Đồ Không dừng ở một bên.

Thân thể của cô rõ ràng cứng đờ, anh ta đã về rồi ư?

Bây giờ anh đang ở trong nhà?

Nếu như ở nhà tại, sao lại không bật đèn?

Liễu Ảnh nghĩ đến đây, âm thầm hít một hơi, trong lòng có chút bất an.

Liễu Ảnh đi đến ngoài cửa mở chốt cửa, sau đó cẩn thận đẩy cửa nhà ra.

Ở trong nhà đen kịt một mảnh, cái gì cũng không thể nhìn thấy, cho nên cô không nhìn thấy được Tư Đồ Không đang ở trên ghế sofa.

Liễu Ảnh âm thầm thở ra một hơi, xem ra là anh ta không có ở nhà.

Nhưng mà xe của anh ta đang ở bên ngoài mà, nói rõ là anh ta đã từng trở lại, anh ta trở lại rồi thì chắc là anh ta cũng đã biết cô không có ở nhà.

Nhưng mà tại sao anh lại không gọi điện thoại cho cô để tìm cô?

Chẳng lẽ chỉ dừng xe rồi đi ngay, không có đi vào nhà?

Liễu Ảnh nghĩ mãi mà không hiểu được, cô bước vào trong nhà, mượn ánh sáng ở bên ngoài thay giày ra, sau đó mới mở đèn lên.

Đèn vừa mới mở lên, ánh sáng đột ngột tới, Liễu Ảnh híp mắt lại đi vào trong nhà.

Sau đó nhìn thấy Tư Đồ Không đang ngồi ở trên ghế sofa.

Trong nháy mắt đó thân thể của cô đột nhiên cứng đờ, trong lúc nhất thời hai chân dường như hoàn toàn đóng băng, trực tiếp bất động.

Hai mắt của cô mở thật to, nhìn thẳng về phía của Tư Đồ Không, anh ta đang ở nhà mà tại sao lại không bật đèn?

Liễu Ảnh đột nhiên nghe thấy mùi rượu, mùi rượu rất nồng nặc, cô vốn cho rằng anh ta xã giao ở bên ngoài cho nên uống rượu.

Nhưng mà cô nhìn thấy bình rượu đang đặt ở trước mặt của anh ta, là một bình rượu trống không.

Cho nên anh ta uống rượu ở trong nhà?

Uống hết một bình rượu rồi chắc có lẽ là không phải mới vừa trở về.

“Anh về rồi.” Liễu Ảnh âm thầm hít một hơi, sau đó cẩn thận mở miệng nói.

Ngước mắt lên nhìn về phía cô, khóe môi hơi cong lên, anh ta đang cười, đúng vậy, giờ phút này anh ta thật sự đang cười.

Nhưng mà anh ta cũng không trả lời câu hỏi của cô.

“Anh về từ lúc nào vậy?” Liễu Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, chẳng biết là tại sao trong lòng lại cực kỳ bất an, lại có chút sợ hãi.

Thật ra thì cô vẫn luôn sợ anh, luôn luôn, loại sợ hãi trong vòng năm năm đó vẫn chưa từng tan biến.

Nhưng mà anh ta bây giờ lại càng làm cho cô sợ hãi hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc