CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Cô Đường, tôi biết cô là chuyên gia tâm lý phạm tội, còn tôi chỉ là phóng viên, phán đoán của tôi là do tình huống lúc đó tạo nên." Trịnh Nguyệt cười cười, câu trả lời này rất có ý nghĩa.

Dương Tầm Chiêu ngồi cạnh Hàn Nhã Thanh đưa tay ra dấu ok.

"Được rồi, tôi hiểu ý phóng viên Trịnh." Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Hàn Nhã Thanh biết giờ Trịnh Nguyệt vội đi phỏng vấn, tìm Trịnh Nguyệt nói chuyện không thích hợp.

Khi Dương Tầm Chiêu nghe Trịnh Nguyệt muốn đi phỏng vấn, liền cho người ta tra vị trí của Trịnh Nguyệt, tra được rồi Dương Tầm Chiêu liền ra hiệu cho Hàn Nhã Thanh.

"Trịnh Nguyệt ở bệnh viện trung tâm." Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đi bệnh viện trước, cô bé kia có thể ở bệnh viện." Hàn Nhã Thanh lập tức đoán ra là chuyện gì, cho nên cô phải nhanh tới bệnh viện, xem liệu có thể ứng phó kịp thời không.

Mà lúc này Trịnh Nguyệt đã tới bệnh viện trung tâm, cô ta trực tiếp lên lầu hai, trong phòng bệnh ở đó có một cô gái đang nằm trên giường, một người đàn ông đứng cạnh giường.

Sau khi Trịnh Nguyệt bước vào, đầu tiên là nhìn người đàn ông một cái, rồi mới nhìn cô bé trên giường.

Sắc mặt cô bé bây giờ rất nhợt nhạt, cả người đều run rẩy, tay nắm chặt lấy ga giường, nét mặt hoảng hốt, sợ hãi.

"Ông Lý phải không?" Trịnh Nguyệt chớp chớp mắt, rồi lại nhìn người đàn ông cạnh giường: "Ông chắc chắn muốn để con mình nhận phỏng vấn sao?"

Trịnh Nguyệt là phóng viên, tất nhiên cô ta biết tầm quan trọng của tin tức, nhưng nếu một cô bé mười một mười hai tuổi như này thật sự trải qua chuyện này, bản thân đã bị tổn thương, nếu giờ còn để cô bé nhận phỏng vấn, chỉ sợ…

"Chắn chắn, tôi muốn tên xấu xa kia bị trừng phạt." Ông ta nheo mắt lại, nét mặt hung ác.

"Ông Lý, chúng ta đây là phát sóng trực tiếp." Trịnh Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu, phát sóng trực tiếp không giống đưa tin, phát sóng trực tiếp sẽ đẩy cô bé này tới trước mặt công chúng.

"Tôi biết, đây vốn dĩ là yêu cầu của tôi, chỉ có phát sóng trực tiếp, mới có thể để kẻ khốn kia không có chỗ trốn." Lúc nói lời này người đàn ông cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Trịnh Nguyệt mím môi, tất nhiên cô ta biết đây là yêu cầu của ông ta, bởi vì trước khi cô ta tới cấp trên đã nói với cô ta rất rõ.

Nhưng cô ta vẫn hơi không đành lòng.

"Đây là báo cáo thương tích bác sĩ vừa đưa cho tôi, cô có thể xem thử, tôi tin rằng cô xem xong sẽ hiểu tâm trạng của tôi." Ông ta siết chặt báo cáo trong tay đưa tới trước mặt Trịnh Nguyệt.

Trịnh Nguyệt cầm lấy báo cáo, nhìn xem, sau đó nét mặt thay đổi liên tục, có cả sự khó tin và tức giận.

"Tôi đã biết." Trịnh Nguyệt nói nhỏ, đưa báo cáo thương tích cho trợ lí đứng sau, rồi đi tới trước mặt cô bé.

Cô bé tất nhiên là rất sợ, ánh mắt cô bé vẫn luôn nhìn theoTrịnh Nguyệt, người run lẩy bẩy.

"Em đừng sợ, chị không làm gì em đâu, em có thể nói cho chị biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Trịnh Nguyệt nhìn cô bé, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, sợ làm cô bé sợ.

"Không, Không, không muốn." Cô bé giống như bị kích động, vội lắc đầu.

"Ngân Ngân, con nói cho chị nghe đi rốt cuộc có chuyện gì, con nói chị ấy, chị ấy mới giúp con trừng trị kẻ xấu đã hại con được." Lý Minh thấy con gái như vậy thì vội nói, không biết là vì sốt sắng, hay là vì cái gì khác.

"Ông Lý, cảm xúc cô bé bây giờ không ổn định, ông đừng làm cô bé sợ." Trịnh Nguyệt thật sự không hài lòng với thái độ của Lý Minh, tuy đó là con của ông ta, nhưng thái độ ông ta như vậy hơi quá đáng.

"Em tên Ngân Ngân phải không? Em đừng sợ, đừng sợ, nếu em không muốn nói, chúng ta có thể không nói chuyện này mà nói cái khác." Trịnh Nguyệt sợ làm cô bé kích động, dự định dẫn dắt từ từ.

Hàn Nhã Thanh đang trên xe chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp của Trịnh Nguyệt.

Từ màn hình trong tay, Hàn Nhã Thanh thấy rõ cô bé trên giường.

Hàn Nhã Thanh lo lắng.

Nếu lúc này cô bé nói ra lời nói không tốt nào về Đường Vân Thành thì chuyện này thật sự nghiêm trọng rồi.

Dương Tầm Chiêu cũng nhìn thấy, chuyện Hàn Nhã Thanh nghĩ tới Dương Tầm Chiêu tự nhiên cũng đoán được

Hai người xem buổi phát sóng trực tiếp trong điện thoại, không ai nói lời nào.

Hàn Nhã Thanh có số điện thoại của Trịnh Nguyệt, nhưng giờ cô không thể gọi choTrịnh Nguyệt để ngăn cô ta không đưa tin được.

Thứ nhất, Trịnh Nguyệt không thể nào nghe lời cô,

Thứ hai, cô nếu thật sự làm như vậy, e là càng khiến người ngoài nghi ngờ vô cứ.

Giờ Hàn Nhã Thanh chỉ hy vọng cô bé đó đừng nói lời nào khiến người khác kinh hãi.

Dù sao Đường Vân Thành tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhìn dáng vẻ cô bé này có lẽ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, trẻ nhỏ sẽ không biết nói dối đi?

Dù được người lớn dạy, nhưng giả bộ trước mặt người khác, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp, cô bé nhỏ sao không khẩn trương, chột dạ chứ, do đó nói dối cũng sẽ có sơ hở, chắn chắn sẽ có sơ sót.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh vẫn còn chút hy vọng.

Nhưng, ngay sau đó, cô bé lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào màn ảnh.

Cô bé nhìn thẳng vào màn ảnh, Hàn Nhã Thanh đang xem phát sóng trực tiếp cũng giống như đang trực tiếp đối diện với ánh mắt cô bé vậy.

Trong nháy mắt đối diện đó, Hàn Nhã Thanh hoảng hốt, trái tim cũng rớt một nhịp.

Hàn Nhã Thanh am hiểu phân tích tâm lý con người, từ biểu cảm, động tác của một người, cô có thể phân tích hoạt động tâm lý của người đó, nói gì là ánh mắt.

Ánh mắt là thứ dễ bộc lộ nội tâm của một người nhất.

Tuy cô bé còn chưa nói gì, nhưng Hàn Nhã Thanh đã đoán được chuyện tiếp theo.

“Cô bé này..." Hàn Nhã Thanh hít một hơi, giọng nói lạnh lùng: "Không đơn giản."

Tuy cô bé chỉ cỡ mười một mười hai tuổi, nét mặt sợ hãi, đôi mắt sợ sệt, nhưng sự mưu mô trong mắt cô bé lại không tránh được sự quan sát của Hàn Nhã Thanh.

Trong tình huống này, người bình thường xem trực tiếp chỉ thấy sự sợ sệt và hoảng sợ của cô bé, không ai sẽ chú ý tới mưu mô trong mắt cô bé, tất nhiên không ai ngờ tới một cô bé mười mấy tuổi lại có mưu mô như vậy.

Dùng vết thương của bản thân để hại người khác, dù là người trưởng thành cũng chưa chắc có thể nhẫn tâm để làm tới mức này.

"Làm sao vậy?" Dương Tầm Chiêu đang lái xe, cho nên không có chú ý tới chi tiết trong đó, tự nhiên không phát hiện điểm đó của cô bé.

Bình luận

Truyện đang đọc