CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1946

Liễu Ảnh vẫn luôn cảm thấy mình không phải một người sẽ lụy tình. Nhưng trong chuyện của Tư Đồ Không, cô lại ngập ngừng do dự không thôi.

Liễu Ảnh cảm thấy bản thân đã dao động, có lẽ cô thích anh rồi phải không? Thích Tư Đồ Không, lâu ngày sinh tình, không phải không có lý do gì, tuy rằng nhiều năm như vậy vẫn không hiểu ra, nhưng một khi lộ ra chút đầu mối thôi thì đã không ngăn được nữa.

Liễu Ảnh cảm thấy sự khoan dung của mẹ mình dành cho Tư Đồ Không cũng ngày càng cao, thỉnh thoảng Tư Đồ Không còn có thể đến nhà ăn một bữa cơm, mẹ cũng không thể hiện ra vẻ khó chịu gì, chỉ im lặng quá mức thôi. Liễu Ảnh hiểu, mẹ cô đang rối rắm, bà dần chấp nhận Tư Đồ Không, nhưng vẫn không có cách nào xóa bỏ toàn bộ khúc mắc.

Chuyện trước kia Tư Đồ Không hại chết ba vẫn luôn là một cái gai trong lòng Liễu Ảnh. Cô cảm thấy, mình sẽ không bao giờ chấp nhận được. Nhưng cô lại không thể từ chối được sự dịu dàng của Tư Đồ Không. Hai thứ tình cảm giằng xé lẫn nhau, làm cho Liễu Ảnh rơi vào tình huống khó xử.

“Anh chắc chắn muốn từ bỏ sao? Từ bỏ tôi?” Liễu Ảnh nhìn thẳng Tư Đồ Không. Đây là người mà cô đã quá quen thuộc. Năm năm sớm chiều bên nhau, đôi lúc chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng biết anh đang nghĩ gì. Nhưng lúc này, vẻ mặt Tư Đồ Không tuy lạnh lùng nhưng không quyết liệt, giống như không thể không từ bỏ một thứ gì đó vậy.

Là anh đã thuyết phục bản thân sao? Hay anh đã nghĩ thông suốt rồi, biết giữa hai người cuối cùng sẽ không có kết quả. Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không, mong chờ anh có thể cho cô một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội.

Liễu Ảnh không nói gì tới đưa bé, cô không muốn dùng đứa bé để giữ Tư Đồ Không lại, giữa họ, không nên dây dưa chỉ vì đứa bé.

Tư Đồ Không không nói gì, anh nhìn Liễu Ảnh, trái tim đột nhiên đập rất nhanh, anh ý thức được rõ ràng, Liễu Ảnh không từ chối anh, cô đang đợi bản thân dần chấp nhận anh, để mọi thứ giữa hai người không trở thành rào cản nữa.

“Ảnh à…” Tư Đồ Không không kìm được lòng mình, nhưng vừa nói ra anh đã thấy hối hận. Hôm nay anh tới không phải để nói chuyện yêu đương với Liễu Ảnh, anh tới để khiến Liễu Ảnh từ bỏ mình. Hơn nữa, anh không còn nhiều thời gian nữa, không thể nói quá nhiều với Liễu Ảnh.

“Tư Đồ Không, trước đây anh nói sẽ luôn ở bên tôi, chờ tôi chấp nhận anh. Hiện giờ, anh hối hận rồi sao?” Liễu Ảnh hỏi, cảm xúc bộc lộ trong nháy mắt vừa rồi đã bị Liễu Ảnh nhìn ra được.

“Thế em thì sao, em sẽ chấp nhận anh sao?” Tư Đồ Không khôi phục vẻ lạnh lùng trước đây: “Em để tay lên ngực tự hỏi mình xem, em thật sự có thể chấp nhận anh sao? Chấp nhận chuyện năm xưa. Em thật sự gạt bỏ hết khúc mắc để ở bên anh sao?”

Là ép hỏi, Liễu Ảnh cảm nhận được rõ ràng, Tư Đồ Không đang ép buộc cô. Anh muốn có một đáp án, ngay bây giờ, hoàn toàn không cho cô thời gian hòa hoãn.

Liễu Ảnh im lặng không nói gì, thói quen là một chuyện, dần dần chấp nhận là một chuyện, nhưng có thể hoàn toàn chấp nhận lại là một chuyện khác. Hiện giờ cô đang dần dần chấp nhận Tư Đồ Không, nhưng không có nghĩa là cô có thể gạt bỏ hết khúc mắc để ở bên anh.

Chỉ là sau khi cảm nhận được tâm ý của mình nên muốn thử một chút mà thôi.

“Sẽ không đâu, chỉ cần nhìn thấy anh là em sẽ nhớ tới cái chết của ba em năm xưa, sẽ nhớ tới việc anh hại em tan cửa nát nhà, còn có cả năm năm giày vò kia nữa.” Tư Đồ Không tàn nhẫn nói, Liễu Ảnh không muốn nhớ tới, vậy thì anh nói thay cô: “Hiện giờ em muốn chấp nhận anh, không phải thật sự muốn chấp nhận anh mà là vì đứa con này, vì đứa con mà em mềm lòng, còn muốn cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh, một tương lai tươi đẹp, thế nên em mới thử chấp nhận anh, chứ không phải vì yêu anh.”

Tư Đồ Không nhìn thẳng Liễu Ảnh, ánh mắt rất lạnh lùng. Có rất nhiều chuyện, đôi bên đều rõ ràng nhưng không thể nào phơi bày ra, vì một khi nhắc tới sẽ làm mọi chuyện đảo lộn. Liễu Ảnh che giấu tình cảm thật sự của mình, dần dần trở nên mềm lòng, đây là thứ mà trước đây Tư Đồ Không muốn thấy, nhưng hiện giờ khi không cần nữa, nó chính là một con dao có thể dễ dàng đâm thẳng vào đáy lòng Liễu Ảnh, máu chảy đầm đìa, khiến Liễu Ảnh không đi nổi một bước.

Liễu Ảnh mỉa mai nhìn Tư Đồ Không. Hóa ra anh biết hết à, nếu anh đã biết hết rồi thì sao còn tiếp tục tới trêu đùa cô? Vì thấy thú vị ạ? Hay là để trả thù cô vì trước đây đã tàn nhẫn với anh. Dù sao thì, Tư Đồ Không luôn cao cao tại thượng, đã bao giờ bị phụ nữ vứt bỏ đâu?

Anh muốn có thứ gì, người khác sẽ dâng cả hai tay lên cho anh, kể cả là con người, chỉ sợ cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc