CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Sau khi Dương Tầm Chiêu tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, bên Quỷ Vực Chi Thành không hề có phản ứng gì, công chúa của bên đó không chất vấn câu nào, thành chủ cũng không hề trách tội, cho nên bà Dương ngây thơ cảm thấy vụ cưới hỏi này sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đến tận bây giờ, bà Dương vẫn còn nghĩ nên làm thế nào để trèo cao Quỷ Vực Chi Thành, thế nên cho dù Đường Minh Hạo là con trai của Dương Tầm Chiêu thật, mang trong mình dòng máu của nhà họ Dương thì bà Dương cũng không nhận, chí ít là không thể nhận trước mặt công chúng.

“Dương Tầm Chiêu đã cắt dứt quan hệ với nhà họ Dương, không phải người của nhà các người, không dính dáng gì đến các người nữa.” Khi Đường Minh Hạo nghe thấy câu con riêng của bà Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại thấy rõ, giọng nói cũng thêm lạnh lẽo.

Đường Minh Hạo là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Nếu trong tình huống bình thường, cậu sẽ không nói ra lời nói quá đáng hay tổn thương người khác. Nhưng cậu cũng có giới hạn riêng, mà vừa nãy bà Dương đã động chạm đến giới hạn này.

Cậu và em gái cậu không phải con riêng, ba mẹ cậu sắp cưới nhau rồi, cậu và em gái cậu sẽ có thân phận đàng hoàng.

Đương nhiên, thật ra Đường Minh Hạo có thể nhìn thấu những mưu tính khác của bà Dương. Tuy cậu còn nhỏ nhưng cũng đã gặp được chuyện tương tự. Hơn nữa, trước đây khi cậu bé ở nhà họ Đường, ông bà Đường cũng đã phân tích qua nên cậu bé hiểu rất rõ, bà Dương gấp gáp phủ nhận thân phận của cậu bé nhất định là do sợ ảnh hưởng đến vụ cưới xin với Quỷ Vực Chi Thành.

Thế nên cậu bé cảm thấy không cần phải khách khí gì với bà Dương nữa.

“Mày...quá đáng lắm rồi đấy!!” Bà Dương nghe thấy lời Đường Minh Hạo nói thì giận đến nghiến răng. Hiện tại, chuyện khiến bà ta tức giận nhất đương nhiên là Dương Tầm Chiêu rời khỏi nhà họ Dương, nhưng hiện tại thằng nhóc Đường Minh Hạo này lại dám nói thẳng chuyện này ra trước mặt bà ta, quá đáng!!

“Còn nhỏ như thế đã nói chuyện cay nghiệt vậy rồi, mẹ mày dạy mày kiểu gì thế? Không được giáo dục à?” Bà Dương bị Đường Minh Hạo chọc giận đến mức xù lông. Đương nhiên chủ yếu là do lời cậu bé vừa nói khiến bà ta cảm thấy hãi hùng.

Trước đó bà ta nghĩ rằng Đường Minh Hạo không thể là con của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, vì kể ra thì hai người kia chỉ ở chung với nhau duy nhất một đêm, nên không thể nào có hai đứa con được.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Nhưng bà Dương nghĩ đến tuổi của cậu bé, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, có khi nào Hàn Nhã Thanh sinh đôi? Sinh đôi một trai một gái?

Dù rằng tỉ lệ đó rất thấp, nhưng không phải không có khả năng xảy ra.

Đương nhiên là bà Dương nói câu kia vì đã nghĩ đến khả năng này nên mới cố ý nói vậy, cũng coi là gián tiếp chửi Hàn Nhã Thanh không biết dạy con!!

Bà Dương nhìn về phía Đường Minh Hạo, ánh mắt tăm tia tìm tòi. Thằng bé này đội mũ, đeo kính râm, thật ra không nhìn rõ mặt nhưng bà ta không thể không công nhận, thằng bé này thật sự rất thông minh, lanh trí, giống với Dương Tầm Chiêu lúc nhỏ.



Nếu biết trước Dương Tầm Chiêu có hai con, bà Dương nhất định rất vui vẻ, hoặc là bà ta sẽ không cố ngăn cản anh và Hàn Nhã Thanh đến bên nhau như vậy.

Nhưng bây giờ....

Bây giờ bọn họ liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, cũng đã công bố tin tức ra ngoài, còn ký cả thỏa thuận kết hôn với thành chủ bên đó, thế nên Dương Tầm Chiêu nhất định phải cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Dù Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã có hai con, anh cũng phải lấy cô công chúa kia, không thể cưới Hàn Nhã Thanh.

Còn hai đứa bé kia, nhà họ Dương bọn họ nuôi được, nuôi là được rồi, nhưng nhất định phải đưa bé gái kia đi.

Còn bé trai, nếu được thì có thể nghĩ cách giữ lại.

Đứa bé này thông minh, lanh trí như vậy, đến lúc đó có thể cho nó vào công ty làm, nhất định sẽ được việc.

“Đứa nhỏ này cần được dạy dỗ cần thận.” Lúc này, tuy bà Dương đã nghĩ Đường Minh Hạo là có khả năng là con của Dương Tầm Chiêu, bà ta thậm chí còn nghĩ xong nên lợi dụng Đường Minh Hạo như thế nào. Thế nhưng thái độ nói chuyện của bà ta đối với cậu vẫn không tốt lên chút nào.

Bà Dương cảm thấy đứa trẻ như vậy nên dạy dỗ nghiêm khắc, đương nhiên, bà ta lại gián tiếp ám chỉ Hàn Nhã Thanh dạy con không ra gì thêm lần nữa.

Hàn Nhã Thanh dạy con chẳng ra gì, lúc ở công ty, bé gái kia đã mạnh miệng cãi bọn họ. Còn bé trai này thì lúc nào cũng trực chờ bắt bẻ bà ta, bây giờ còn cố ý tới quấy rối.

Bà Dương càng thêm khẳng định Đường Minh Hạo tới đây quấy rối là ý của Hàn Nhã Thanh.

Nhưng nếu đứa bé này là con của Dương Tầm Chiêu thật thì chuyện này nhất định cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao thì bà ta không thể để công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết Dương Tầm Chiêu đã có hai con.

“Mẹ tôi dạy tôi thế nào không đến lượt bà nói này nói nọ.” Đường Minh Hạo kiên quyết không cho người khác nói xấu mẹ mình, mấy câu nói móc ác ý này của bà Dương cậu đều nghe hiểu.

Đồng thời Đường Minh Hạo cũng hiểu ra một chuyện, thật ra bà Dương đã tin lời cậu vừa nói. Bà ta tin cậu là con của Dương Tầm Chiêu, cũng nghĩ đến mẹ cậu bé là Hàn Nhã Thanh, thế nên mới nói móc như vậy.



Nhìn dáng vẻ hiện giờ của bà ta, Đường Minh Hạo không nhịn được cười nhạt trong lòng. Bà ta tin lời cậu nói, biết thân phận của cậu, sau đó phản ứng như vậy.

Lạnh nhạt, im lặng, thậm chí đã tính toán đâu ra đó. Đường Minh Hạo lại nghĩ đến lần đầu cậu đến nhà họ Đường và phản ứng của ông bà Đường.

Lúc đó mẹ cậu còn chưa kết hôn, ít nhất là lúc đó còn độc thân. Trong hoàn cảnh chưa biết ba hai đứa bé là ai, ông bà Đường thấy hai anh em cậu lại vô cùng mừng rỡ, kích động và phấn khích. Đó đều là tình cảm chân thành thắm thiết, hai anh em cậu đều cảm nhận được rất rõ ràng.

Ông bà Đường không quan tâm những thứ khác, chỉ thích hai anh em cậu, thích hai anh em họ!

Ngược lại, phản ứng của bà Dương lại làm lòng người lạnh lẽo, còn có ông Dương, cậu biết rằng ông ta giả vờ ngất xỉu. Khi cậu cầm khăn ướt tới lau miệng cho ông ta, ông ta có phản ứng. Lúc đó cậu còn thấy ông ta nhấc tay lên, chắc hẳn là muốn ngăn cản cậu, nhưng vì không muốn bị lộ nên cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Chuyện bà Dương có thể nghĩ đến thì ông Dương cũng có thể, thế nên bây giờ chắc chắn là ông ta đã biết thân phận của cậu bé. Nhưng đến giờ ông ta vẫn nằm im trên giường, không có phản ứng gì, trên mặt cũng không hề xuất hiện biểu cảm khác thường nào.

Đường Minh Hạo không biết nên nói ông ta giả vờ quá giống hay là vì ông ta quá vô tình. Nếu đổi lại là ông Đường, chỉ sợ ông ấy đã sớm bật dậy từ trên giường rồi.

Bảo sao ba cậu lại cắt dứt quan hệ với nhà họ Dương. Hẳn là những năm này hai ông bà nhà họ Dương đều đối xử với ba cậu như vậy.

Hiện giờ, Dương Minh Hạo chỉ cảm thấy ba mình quá đáng thương, cũng may ba cậu đã rời khỏi nhà họ Dương. Sau này cậu và ba cậu sẽ không bị hai ông bà họ Dương này tính kế nữa.

Dương Minh Hạo nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy lạnh lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm tối tăm. Cậu nhìn chằm chằm ông Dương đang giả vờ nằm bất tỉnh trên giường, tròng mắt hơi chuyển động: “Mẹ tôi dạy tôi làm người nhất định phải thành thật, không được nói dối, không được lừa gạt người khác.”

Đường Minh Hạo dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía đám phóng viên, ánh mắt cậu hơi tối lại, nói: “Nhưng ông Dương và bà Dương lại lừa gạt mọi người....”

“Mày nói bậy gì đó?” Bà Dương nghe cậu nói vậy thì lập tức biến sắc, cắt ngang lời cậu.

“Mọi người đều có mắt nhìn, đều nhìn thấy rất rõ ràng, nên tôi không cần nói thêm gì nữa.” Lúc này trên mặt Đường Minh Hạo không còn vẻ ngây thơ vô tội nữa mà càng thêm lạnh lùng.

Đường Minh Hạo không hề dùng cách nói uyển chuyển như trước, hiện tại, cậu bé muốn dùng cách thẳng thắn nhất nhanh chóng giải quyết chuyện này.

“Sao đứa bé này lại không hiểu chuyện như vậy.” Bà Dương nóng nảy, nếu cậu không phải con của Dương Tầm Chiêu, bà ta thật sự muốn đạp cậu bay ra ngoài. Không hiểu chuyện, không lễ phép thế này đều do Hàn Nhã Thanh không biết dạy con, đây là trách nhiệm của cô, đều là lỗi của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc