CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



Đường Minh Hạo cảm thấy mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được! Rốt cuộc con bé có còn nhớ lời mẹ dạy hay không! Dễ dàng thân thiết với một người như vậy, chưa kể còn tin tưởng người đó nữa! Giờ còn chủ động tới tìm ông ta! Nghe cái giọng điệu đó của em gái, là biết em ấy chẳng hiểu gì về người đàn ông này cả...!Đường Minh Hạo có cảm giác hận một nỗi rèn sắt không thành thép.
“Đã tới đây rồi, cháu và Vũ Kỳ có thể ở thêm vài ngày.

Nơi đây có rất nhiều điều thú vị đấy.” Trương Minh Hoàng cất tiếng đề nghị.

Đường Minh Hạo chưa hoàn toàn yên tâm về ông ta, cậu bé vẫn còn rất cảnh giác.

Trương Minh Hoàng biết điều đó, cũng không có ý định thẳng tay dập tan nỗi băn khoăn của cậu bé.

“Chú ơi! Vũ Kỳ xuống rồi nè!” Đường Vũ Kỳ ở trong phòng một lúc, cảm thấy họ cũng đã nói chuyện được kha khá rồi, bèn tự đi xuống, còn cố tình lên tiếng nhắc nhở họ.
Trương Minh Hoàng nghe thấy vậy hiểu ngay ra rằng, ban nãy, Đường Vũ Kỳ đã cố ý cho ông ta cơ hội, thế nên lại càng yêu thương Đường Vũ Kỳ hơn, bèn cười nói: “Anh cháu định ở lại đây thêm mấy ngày, cháu có thể yên tâm được rồi, ra ngoài sân đi dạo đi, vui lắm đấy!”
“Dạ.” Đường Vũ Kỳ ngọt ngào đáp lại.

Xem ra anh trai và chú nói chuyện rất vui vẻ, chú rất thích anh trai, vẻ mặt của anh cũng rất bình tĩnh, chắc cũng rất thích chú.

Thế thì tốt rồi, hai người đều có thiện cảm với nhau, anh trai sẽ không thúc giục cô bé rời đi nữa.

Hơn nữa, chỉ cần anh trai chấp nhận chú, vậy sau này ba mẹ có hỏi thì cậu bé cũng sẽ nói đỡ cho Vũ Kỳ.
“Vũ Kỳ, em phải gọi ông ấy là ông chứ!” Đường Minh Hạo bất mãn lên tiếng.

Chú và ông, tuy chỉ là một cách xưng hô, nhưng đem đến cảm giác hoàn toàn khác nhau, gọi ông nghe hiền từ hơn một chút!
“Dạ?” Đường Vũ Kỳ sửng sốt, ông á? Đây rõ ràng là một chú trẻ tuổi lại còn đẹp trai mà! Trông có đáng tuổi làm ông đâu chứ? Chú đâu có già như vậy!
“Đúng vậy, hai cháu gọi ông thì sẽ phù hợp hơn một chút.” Nhân cơ hội này, Trương Minh Hoàng cười híp mắt, nói theo: “Con gái ông cũng trạc tuổi mẹ cháu!” Đây là con trai và con gái của Đường Thấm Nhi.

Trước đó, ông ta vẫn tưởng Đường Thấm Nhi là con gái mình, ngay cả bây giờ, trong lòng cũng vẫn hy vọng điều này là thật.


Cho nên, ông ta cũng yêu thương hai nhóc như cháu trai, cháu gái của mình.
Đường Vũ Kỳ ngây người kinh ngạc, điều này...!rất khác so với tưởng tượng của cô bé.

Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của anh trai, còn cả vẻ mặt bình tĩnh của chú nữa, biết họ không nói dối, cô bé mới tiu nghỉu cất tiếng gọi: “Ông ạ.” “Ở bên cạnh là gì vậy?” Ánh mắt của Đường Minh Hạo bị một nơi khác thu hút.

Trông hơi trống trải, có vẻ giống một sân tập luyện.
“Bên đó ấy à..” Quản gia Trọng nhìn theo tầm mắt của Đường Minh Hạo: “Đó là nơi luyện tập của thành chủ.

Cậu chủ nhỏ muốn tới xem một chút không?”
“Được!” Đường Minh Hạo gật đầu cái rụp.

Cậu bé càng lúc càng tò mò về Trương Minh Hoàng.

Người này khiến người ta dấy lên ham muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn.
Khoảng sân đó rất rộng, có rất nhiều thiết bị luyện tập, còn có một số máy móc nữa: “Chắc kỹ năng của thành chủ nhà ông lợi hại lắm nhỉ?” Đường Minh Hạo bỗng cất tiếng hỏi.
“Cũng tạm được, bây giờ thành chủ đã rất ít ra tay hơn rồi, nhưng thường không mấy ai có thể đánh thắng được ông ấy.” Quản gia Trọng trả lời.


Đây là sự thật, với thân phận thành chủ, về cơ bản không cần ông ta phải ra tay, nhưng thành chủ chưa bao giờ giảm cường độ tập luyện cả, cho dù là bây giờ thì kỹ năng vẫn rất tốt.
Đường Minh Hạo không hề nghi ngờ, nhưng cậu bé vẫn đang ngẫm nghĩ, vì sao người có thân phận địa vị cao như ông ta lại đối xử tốt với Vũ Kỳ đến thế? Chẳng có việc nào tốt một cách vô cớ cả, đa số đều có mục đích nào đó.

Với thân phận, tuổi tác của Trương Minh Hoàng thì Vũ Kỳ hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, và càng không cần phải lấy lòng Vũ Kỳ.

Bây giờ, Đường Minh Hạo vẫn chưa hiểu, có những việc tốt không phải là vô duyên vô cớ, chỉ đơn giản là vì quan hệ huyết thống, giống như tình yêu thương mà ba mẹ dành cho con cái, con cái dành cho ba mẹ, có rất nhiều đều không nhằm mục đích gì hết.
“Còn có nơi tập luyện nào khác không?” Đường Minh Hạo nghiêm túc hỏi, nơi này rất rộng, người thì rất ít.

Nếu như không phải lúc đi vào thấy có người, cậu bé không hề nghi ngờ việc đây là một tòa thành trống đấy.

Nơi này quả thật quá yên tĩnh..


Bình luận

Truyện đang đọc