CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1688

“Nhưng cô chủ lại…” Quản gia Trọng hơi khó xử, tuy cả hai đều là trẻ con, nhưng cũng có chính kiến của riêng mình, e rằng cô chủ sẽ không chịu.

“Tôi sẽ đi nói với em gái.” Đường Minh Hạo đặt đồ xuống, vốn dĩ cậu bé đã không muốn để Đường Vũ Kỳ tiếp xúc nhiều với Trương Minh Hoàng, càng không thích bọn họ ở quá gần nhau. Không thân cũng chẳng quen, mà Đường Vũ Kỳ lại thích người kia như vậy đã đủ khiến cậu bé không vui rồi.

Bây giờ Đường Vũ Kỳ đã quên sạch hết những gì mẹ dạy, thật sự khiến người ta phải lo lắng. Hai anh em họ còn phải sống ở đây mấy ngày, nếu như sau này chứng minh được Trương Minh Hoàng không có ác ý gì, thì chuyển sang sau cũng chưa muộn.

Ở trong phòng khách, Đường Vũ Kỳ vừa chơi đồ chơi được chuẩn bị cho cô bé từ trước đó, vừa nói chuyện với Trương Minh Hoàng.

“Lúc cháu tới đây, mẹ cháu có ngăn cản cháu không? Trương Minh Hoàng vô cùng tò mò về phản ứng của Đường Thấm Nhi, lại càng tò mò về cách nhìn của cô đối với ông ta, nên bóng gió hỏi Đường Vũ Kỳ.

“Mẹ cháu không có ý kiến gì cả, chỉ bảo chúng cháu chú ý an toàn thôi.” Đường Vũ Kỳ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Thường thì mẹ cháu sẽ không quan tâm cháu đi đâu chơi, ba cũng vậy, chỉ cần có anh trai đi cùng là được.”

“Quan hệ giữa cháu và anh trai tốt thật.” Trương Minh Hoàng thở dài, đúng thật là song sinh sẽ hơi đặc biệt sao? Ông ta đã từng thấy rất nhiều cảnh anh em tương tàn, chị em tranh chấp. Nhưng Đường Vũ Kỳ và anh trai cô bé lại giống như cùng một người vậy, cả hai đều nghĩ cho đối phương, không tranh giành không cướp đoạt, yêu thương lẫn nhau.

“Đương nhiên rồi ạ! Anh trai thương cháu nhất luôn đó!” Đường Vũ Kỳ đắc ý nói, lúc nhỏ cô bé thích cái gì, anh trai đều nhường cho cô bé. Chuyện Đường Minh Hạo cưng chiều cô bé, những người xung quanh đều biết, cô bé cũng quý anh trai nhất, nhưng chưa bao giờ nói ra điều này, Đường Vũ Kỳ lè lưỡi thầm nghĩ.

“Anh trai cháu tên là gì?” Trương Minh Hoàng nhìn hành động nhỏ của Đường Vũ Kỳ, cũng không nhịn được cười. Nhớ ra mình còn chưa hỏi tên đứa trẻ này, liền cảm thấy có chút sơ suất. Haiz, lát nữa phải xưng hô với cậu anh trai khá lạnh lùng kia như thế nào đây?

“Ừm… lát nữa chú tự hỏi anh trai đi ạ!” Lúc đầu Đường Vũ Kỳ cũng định nói, nhưng đột nhiên lại muốn để anh trai và chú gần gũi hơn, nên cố tình trả lời như vậy. Cô bé quý chú, cũng quý anh trai. Cô bé không muốn hai người xảy ra mâu thuẫn, muốn hai người trở nên thân thiết hơn. Được như vậy thì có phải người chú này sẽ không còn cô đơn như vậy nữa không? Có rất nhiều chuyện Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, nhưng cô bé cứ nghĩ như vậy đấy, thậm chí còn muốn bọn họ làm theo những gì mình nghĩ.

“Được.” Trương Minh Hoàng không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Nếu tính ra thì đây được coi như là lần đầu tiên Đường Vũ Kỳ khước từ ông ta, tuy chỉ là một cái tên, nhưng có phải đang thể hiện rằng Đường Vũ Kỳ không tin tưởng ông ta tới vậy không? Trương Minh Hoàng cảm thấy trái tim mình hơi đau nhói, sự tổn thương không hề phòng bị mà trẻ con mang tới mới là nhói lòng nhất.

“Chú ơi, chú đừng buồn, cháu muốn chú tự mình đi hỏi anh trai, bởi vì cháu cảm thấy anh trai không tin chú, anh ấy cảm thấy có thể chú sẽ làm hại cháu, nhưng cháu biết chú sẽ không làm vậy đâu. Nếu như chú chủ động hỏi tên anh ấy, nói chuyện với anh ấy, quan tâm anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ thích chú.

Vậy thì cũng chú sẽ được anh trai quan tâm, như vậy, chú sẽ được cả Vũ Kỳ và anh trai quan tâm luôn đó. Chú sẽ không còn cô đơn nữa!” Đường Vũ Kỳ không chịu nổi khi nhìn người trước mặt buồn bã dù chỉ một chút, vậy là liền nói ngay ra suy nghĩ của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng cảm thấy trái tim mình như muốn tan ra, sao lại có một cô bé dễ thương, lại còn chu đáo và ấm áp như thế này chứ? Người khác vẫn hay nói rằng con gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp, chưa bao giờ ông ta được nếm trải d điều ấy, thế nhưng bây giờ, ông ta đã cảm nhận được sự mềm mại dịu êm ở cô bé này. Rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng lại không giây phút nào không suy nghĩ, lo lắng cho ông ta. Mà rất có thể cô bé này là cháu gái, là máu mủ ruột già của ông ta! Trương Minh Hoàng chưa từng cầu xin ông trời bất kì điều gì, bây giờ lại muốn cầu xin ông trời ban cho ông ta một chút nhân từ, để đứa trẻ này có thể lớn lên khỏe mạnh, tốt nhất là có thể ở bên ông ta mãi mãi.

“Chú ơi, anh trai cháu hòa đồng lắm đấy ạ. Trông anh ấy lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực sự rất ngoan, nghe lời vô cùng, còn hiểu chuyện nữa. Ông cố bà cố, thậm chí là những ông bà khác đều rất thích anh trai cháu!” Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, còn tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình. Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.

Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình. Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.

Trương Minh Hoàng không kìm được lòng, vươn tay ra xoa đầu cô bé, không ngờ đứa trẻ này nhạy cảm tới như vậy: “Cháu yên tâm đi, chú rất quý anh trai cháu. Cậu bé ấy chắc chắn là một đứa trẻ ngoan. Đừng lo. Đợi anh cháu thu dọn xong thì chú sẽ đi hỏi.”

“Cảm ơn chú ạ!” Đường Vũ Kỳ nhào tới: “Tuyệt vời quá!” Cô bé không kìm được mà thốt lên. Cô bé thực sự rất sợ chú không thích anh trai. Cô bé vừa tới đây, không muốn xa chú, nhưng nếu như chú thực sự không thích anh trai, cô bé sẽ rời đi cùng với anh trai. Cậu bé mới là người quan trọng nhất với cô bé. Bây giờ thì tốt rồi, chú cũng quý anh trai, anh trai cũng không nghĩ tới việc rời đi, cô bé nhất định sẽ sống rất vui vẻ ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc