CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1792

Tư Đồ Không nghĩ, anh ta đúng là đáng khinh, lúc này rồi mà còn có thể nhớ tới Liễu Ảnh, cô gái trước mặt không đẹp sao? Rõ ràng lúc khóc không quá giống, rõ ràng là An Kỳ nhiều nước mắt hơn, lúc bật khóc cũng thoải mái hơn Liễu Ảnh nhiều. Liễu Ảnh chỉ lặng lẽ khóc một mình thôi, sao có thể giống được cơ chứ?

Tư Đồ Không không nhịn được mà nhớ lại năm năm này, Liễu Ảnh đã khóc bao nhiêu lần, bản thân đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Suy nghĩ cẩn thận lại, không ngờ lại chẳng có được mấy lần. Anh ta vẫn luôn cho rằng Liễu Ảnh mạnh mẽ, bây giờ nghĩ lại, Liễu Ảnh chỉ đang che giấu cảm xúc của mình mà thôi, cô không muốn anh ta nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô. Cô chưa bao giờ tin rằng anh ta có thể làm chỗ dựa cho cô, có thể gánh vác cả bầu trời cho cô.

Trong sự muộn màng, Tư Đồ Không mới phát hiện ra rằng, trước đây lúc ở bên Liễu Ảnh, rốt cuộc cô đã che giấu nhiều bao nhiêu. Liễu Ảnh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối cho anh ta, đó không phải hiểu chuyện, chỉ là vì bản thân ăn nhờ ở đậu. Ở bên cạnh anh ta, cô cảm giác được sự an toàn, không dám tùy tiện làm càn, không dám gây chuyện, không dám để anh ta giúp đỡ, cũng không tin anh ta sẽ giúp cô giải quyết sự việc.

Liễu Ảnh mạnh mẽ độc lập, là bởi vì cô không thể không mạnh mẽ, xung quanh không có người mà cô có thể dựa dẫm được, cô chỉ có thể lựa chọn mạnh mẽ, không để anh ta lo lắng, cũng chẳng qua là không muốn mà thôi. Sự độc lập của cô, là tự cô giành lấy, bởi vì từ lúc bắt đầu cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mãi ở bên cạnh anh ta.

Nực cười đó là, anh ta thích sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Liễu Ảnh trước, sau đó mới thực sự quen biết cô. Quá trình sai lầm như vậy, sao có thể nảy sinh tình cảm bình thản và đơn thuần được cơ chứ?

Lúc này Tư Đồ Không cảm thấy rằng, bản thân chưa bao giờ, chưa bao giờ thực sự hiểu được Liễu Ảnh.

Cũng hiểu ra rằng vì sao Liễu Ảnh lại có thể rời đi dứt khoát như vậy. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, cô đã chưa từng tin tưởng anh ta, chưa từng nghĩ tới sẽ phó thác cả đời của mình cho anh ta. Liễu Ảnh vẫn luôn làm chuyện của mình, tất cả mọi chuyện, đều cố gắng giải quyết. Anh ta thích Liễu Ảnh như vậy, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới rốt cuộc vì sao Liễu Ảnh lại phải làm như thế.

Tư Đồ Không thở dài một tiếng, nhìn đi, rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại, còn anh ta thì lại bỏ qua hết từ đầu tới cuối, còn chìm đắm trong cảm xúc của mình mà không thoát ra.

Tư Đồ Không đặt ly rượu xuống rồi xoa xoa đầu mình, xem qua uống có hơi nhiều rồi, đầu óc có hơi nặng nề. Anh ta chống đầu hỏi An Kỳ: “Cô khóc cái gì?”

“Nếu như tổng giám đốc không muốn tôi, thì tôi sẽ không lấy được tiền, không giúp được mẹ tôi.” An Kỳ nức nở, cô ta đã không còn đường nào để đi nữa rồi.

“Hửm? Xảy ra chuyện gì?” Lại là một người vì người thân, đúng là nực cười. Tư Đồ Không nghĩ, chắc là người phụ nữ trước mặt không biết lớp trang điểm của cô ta đã nhòe đi rồi phải không? Khóc tới mức tùy tiện như vậy thực sự ổn sao?

An Kỳ ngắc ngứ kể lại chuyện của mình, gia đình cô ta là gia đình đơn thân, ba đã qua đời từ lâu rồi, là mẹ cô ta nuôi cô ta trưởng thành. Thế nhưng mẹ mắc bệnh nặng, nằm viện cần một tỷ tiền chữa bệnh.

Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình, học vấn cao, nhanh chóng kiếm được tiền, thậm chí cô ta còn từng nghĩ tới việc để người khác bao nuôi.

Tư Đồ Không khẽ cười, cô gái trước mặt thật ngây thơ, chỉ cần gài một cái bẫy đơn giản thôi, có khi bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy? Sạch sẽ, thuần khiết… Giống như lúc anh ta gặp Liễu Ảnh lần đầu tiên vậy.

Anh ta sắp điên rồi, cô gái trước mặt luôn khiến anh ta nhớ tới dáng vẻ ban đầu của Liễu Ảnh, mà cô ta cũng không hề giả vờ ngây thơ một chút nào. Cô ta thực sự đơn thuần, chưa từng có kinh nghiệm gì. E rằng đây là lần đầu trải qua chuyện này, không có người đáng tin cậy, có thể cầu xin được ai thì cầu xin người đấy.

Vậy thì, làm thế nào cô ta tới được đây? Tư Đồ Không nghi hoặc, trợ lý đặc biệt Giang tìm gấp, trùng hợp như vậy sao? Tư Đồ Không nghĩ vậy bèn hỏi ngay.

An Kỳ sửng sốt, sắc mặt trắng bệch. Vậy là… người đàn ông trước mặt đang ghét bỏ cô ta sao? Thế nhưng… đây thực sự là lần đầu tiên của cô ta mà!

Tư Đồ Không nhìn cô gái bỗng nhiên sững sờ trước mặt, tặc lưỡi, đúng là tố chất tâm lý này không thể nào so được với Liễu Ảnh. Anh ta gõ gõ bàn: “Nếu như hôm nay cô thể hiện tốt, thì tôi sẽ giúp cô. Tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đấy.”

“Vâng.” An Kỳ nói, cảm thấy Tư Đồ Không không tức giận nên liền bình tĩnh lại. Chuyện này khiến cô ta khó lòng nói ra được, cô ta chẳng qua chỉ là một sinh viên, thân phận thì không có, địa vị lại càng không, chỉ dựa vào cô ta thì đương nhiên là không có cửa, nên mới nhờ xin một số bạn học khác. Hôm nay có người nói tới chuyện này, rồi nói vẫn chưa tìm được ai, vậy là cô ta tự mình tiến cử, còn nữa… bởi vì đây là lần đầu tiên của của cô ta, nên trợ lý đặc biệt Giang cũng đồng ý rất nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc