Tiệc rượu hôm nay rất lớn, rất nhiều người đến, nếu có hành động mờ ám gì đó thật sự rất khó phát hiện ra.
Hơn nữa người tung tin kia bắt đầu từ nơi cách xa mấy người Hàn Nhã Thanh nhất, cho nên càng dễ tránh tầm mắt của mấy người Hàn Nhã Thanh hơn.
Nhưng phạm vi người kia tung tin ngày càng rộng, đương nhiên cũng không thể che giấu được, rõ ràng người kia cũng không có ý che giấu.
“Thanh Thanh, có chuyện gì thế?” Bùi Vũ Ninh nhìn thấy không ngừng có người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh bằng ánh mắt rất là, biết chắc chắn có vấn đề, nhưng trong chốc lát Bùi Vũ Ninh không biết tình huống thế nào.
“Tớ vốn cho rằng ít nhiều gì lời uy hiếp của chúng ta cũng có tác dụng, nhưng rõ ràng là cô ta không nghĩ thế.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh cũng phát hiện ra vấn đề, Hàn Nhã Thanh rất nhạy bén, sao ánh mắt những người kia có thể tránh khỏi đôi mắt cô được, vả lại, Hàn Nhã Thanh còn phát hiện cái người đang cho mọi người xem cái gì kia.
Đó là một người đàn ông trông hơi thô tục, nhìn một cái đã biết không phải người tốt lành gì, Hàn Nhã Thanh không quen gã ta, nhưng cô chắc chắn người đàn ông kia đang tung tin tức cực kỳ bất lợi với cô.
“Rốt cuộc người phụ nữ kia đang làm gì vậy?” Sở Bách Hà lập tức nổi giận: “Đúng là buồn nôn, để chị đi trừng trị cô ta.”
“Nếu em đoán không lầm thì kế hoạch bây giờ là để người ta lén đồn một vài chuyện có hại với em, bây giờ công chúa Qủy Vực Chi Thành kia cũng nghe lời cô ta, chắc chắn cô ta có thể sử dụng chút sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành, chuyện như vậy hoàn toàn không cần cô ta ra mặt, người lén truyền tin kia cũng không cần cô ta ra lệnh.” Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua Bùi Doanh, khóe môi thấp thoáng ý cười lạnh lùng: “Chị đi tìm cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận…”
Hàn Nhã Thanh đã sớm nghĩ đến điều này rồi.
“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ mặc cho cô ta bôi nhọ em sao?” Sở Bách Hà tức không chịu được, chỉ muốn chạy tới đánh người một trận, người phụ nữ ghê tởm kia chỉ biết giở trò sau lưng, thật khiến người ta thấy buồn nôn.
“Bọn họ tung tin gì?” Bùi Vũ Ninh hơi nheo mắt lại, cô đã chú ý lâu lắm rồi, phát hiện rất nhiều người nhìn về phía Hàn Nhã Thanh bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
“Còn có thể là gì được? Chắc chắn vẫn là chuyện liên quan đến Thanh Thanh và nhà họ Dương lúc trước chứ gì, hia người lớn của nhà họ Dương cũng thật quá đáng, chính là bọn họ không ngừng bôi nhọ Thanh Thanh còn gì.” Sở Bách Hà cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng Hàn Nhã Thanh chỉ có thể bị bôi nhọ bằng chuyện đó thôi, dù sao cũng không ai biết chuyện của Hàn Nhã Thanh lúc ở nước M, chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ cũng không thể có ai biết.
Chắc chắn Bùi Doanh cũng không biết chuyện hai đứa nhỏ, nếu không cô ta đã mượn hai đứa nhỏ giở trò rồi.
Dù sao vấn đề con riêng có thể hủy diệt danh tiếng của một người con gái hơn!!!
“E rằng không đơn giản thế đâu.” Hàn Nhã Thanh thì không lạc quan như Sở Bạch Hà, chuyện liên quan đến cô và nhà họ Dương cũng đã ồn ào lúc ngoài cửa rồi, bây giờ làm ầm lên nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Huống hồ lúc trước Mộ Dung Tri tuyên bố trước mặt mọi người là muốn gửi thư mời luật sư cho Dương Tầm Chiêu, cho nên chuyện của cô và nhà họ Dương đã không còn ý nghĩa gây xôn xao dư luận được nữa.
Hàn Nhã Thanh cũng chú ý tới những ánh mắt nhìn về phía mình thật sự rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc người đàn ông kia đang tung tin gì.
“Để chị đi hỏi xem bọn họ đang tung tin gì?” Sở Bách Hà im lặng một lát, sau đó xoay người đi về phía mấy người đang không ngừng nhìn Hàn Nhã Thanh rồi bàn tán kia.
Lần này Hàn Nhã Thanh không ngăn Sở Bách Hà lại, vì cô biết dù bây giờ Sở Bách Hà không đi tới hỏi, chuyện này chắc chắn cũng sẽ vỡ lở ra.
Dù sao khi nãy bà Ngụy đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi mà còn có người dám tung tin về cô trên buổi tiệc của nhà họ Ngụy, chứng tỏ người kia không sợ.
Sở Bách Hà vừa đi tới, những người kia lập tức ngừng bàn tán, không ai nói gì nữa.
“Các người đang nói gì vậy, sao không nói nữa?” Sở Bách Hà nhìn mấy cô chủ nhà giàu kia, ánh mắt lạnh lùng, cô ta vừa đi qua mấy người này đã im lặng, chứng tỏ bọn họ không phải đang bàn chuyện tốt đẹp gì.
“Thanh Thanh, để tớ đi bắt người đàn ông kia lại.” Bùi Vũ Ninh cũng đã sớm phát hiện ra người đàn ông đang tung tin kia trong đám người, cô biết rõ quan trọng nhất là người đàn ông đó, chỉ cần bắt được gã là có thể giải quyết vấn đề rồi.
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, cô cũng biết người đàn ông kia đang tung tin, nhưng cô cũng biết tất cả mọi chuyện đều do Bùi Doanh giở trò, nếu cô ta đã cho gã đi tung tin thì e rằng chuyện này không đơn giản như thế!!
Đây là tiệc rượu của nhà họ Ngụy, Hàn Nhã Thanh thật sự không muốn gây rối, cho nên ý kiến của Bùi Vũ Ninh cũng được.
“Ừm, lưu loát một chút, đừng để anh ta có cơ hội làm ra chuyện gì.” Hàn Nhã Thanh muốn xử lý nhanh chóng tất cả mọi chuyện, cô tin vào năng lực của Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh gật đầu, cũng không đi thẳng về phía người đàn ông kia mà vờ như tùy ý đi tới chỗ nhân viên phục vụ, bưng một ly rượu, sau đó bước nhanh về phía gã từ sau lưng.
Dưới tình huống thế này, với tốc độ và năng lực của Bùi Vũ Ninh, muốn khống chế người đàn ông kia cũng không khó.
Nhưng lúc Bùi Vũ Ninh đến gần phía sau người đàn ông kia, một cô bé trong đám người đột nhiên chạy đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh, ôm lấy chân cô, lớn tiếng gọi cô là mẹ.
Lúc này, dù Hàn Nhã Thanh đứng ở vị trí khá xa trung tâm, nhưng vì thế nên rất ít người, sau khi Sở Bách Hà và Bùi Vũ Ninh rời đi, lúc này cũng chỉ có Hàn Nhã Thanh và anh Phó thôi.
Cho nên cô gái nhỏ này ôm lấy Hàn Nhã Thanh gọi mẹ, tình cảnh cứ thế diễn ra trước mắt mọi người không chút che giấu.
Sở Bách Hà sửng sốt, tình hình gì vậy?!
Đứa nhóc này từ đâu ra thế?!
Đây cũng chẳng phải bé Kỳ nhà cô, sao lại gọi Thanh Thanh nhà cô là mẹ?
Bùi Vũ Ninh vốn định bắt người đàn ông lén lút tung tin kia cũng sửng sốt, cho nên cô cũng dừng động tác lại.
Mà vào lúc Bùi Vũ Ninh dừng lại, người đàn ông kia đột nhiên nhảy lên, xoay người đối diện với Bùi Vũ Ninh, sau đó chỉ vào cô la lớn: “Cô làm gì đó? Cô muốn làm gì? Cô muốn giết người diệt khẩu hả? Là Hàn Nhã Thanh kêu cô tới giết tôi diệt khẩu chứ gì?”
Người đàn ông kia nói rất lớn, rõ ràng là gã cố ý, trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía gã, đương nhiên cũng thấy Bùi Vũ Ninh đứng trước mặt gã.
Bùi Vũ Ninh vẫn luôn đi cùng Hàn Nhã Thanh, ai cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người không tệ, bây giờ cô đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông, lại thêm tin tức người đàn ông tung ra kia, trong chốc lác mọi người đều vô thức tin lời gã.
Ánh mắt Bùi Vũ Ninh u ám, cô chợt có dự cảm chẳng lành, khi nãy vì cô sơ xuất mà e rằng hỏng chuyện rồi.
Nhưng Bùi Vũ Ninh nhận ra chuyện này thật sự quá trùng hợp, lúc cô đi tới phía sau người đàn ông, bé gái đó cũng đột nhiên chạy đến trước mặt Hàn Nhã Thanh gọi Hàn Nhã Thanh là mẹ, đó cũng là lý do cô thất thủ.
Cô nhận ra chắc hẳn có người đã sắp xếp chuyện này từ trước rồi, có lẽ đã sớm đoán ra họ muốn dàn xếp ổn thỏa, đoán được kế hoạch của cô, cho nên hành động của cô bị người ta lợi dụng rồi.
Bùi Vũ Ninh nhớ đến lúc trước Hàn Nhã Thanh dặn dò cô phải làm lưu loát, đừng để gã làm ra chuyện gì, rất rõ ràng trước đó Thanh Thanh đã nhận ra điều này, cho nên mới cố ý dặn dò cô.
Chắc chắn Thanh Thanh cũng biết hành động của cô có tính nguy hiểm tương đối, nhưng rõ ràng là Thanh Thanh lựa chọn tin tưởng vào năng lực của cô, tiếc là cô khiến Thanh Thanh thất vọng rồi.
Không thể không nói, người đúng sau sắp đặt tất cả những chuyện này cũng có chút đầu óc, sắp đặt mọi chuyện vô cùng hợp lý, ngay cả cô cũng bị lừa rồi.
Hàn Nhã Thanh cúi mắt nhìn bé gái ôm đùi mình.
Bé gái khoảng bốn năm tuổi đang ngẩng đầu nhìn cô!
Đôi mắt bé gái hơi nhỏ, cũng hơi giống mắt sau khi làm giả của cô, không thể không nói chắc bọn họ cũng tốn không ít công sức để tìm bé gái này.
Hàn Nhã Thanh hơi cong môi, cô vốn dĩ muốn dàn xếp ổn thỏa, không muốn làm lớn chuyện trên buổi tiệc của nhà họ Ngụy, nhưng rõ ràng là có mấy người không muốn bỏ qua cho cô.
Bây giờ chuyện này ầm ĩ như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng không phải kiêng dè gì nữa.