CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Nhã Thanh, đừng ầm ĩ, khi nào kết nối điện thoại, em nghe một chút…” Dương Tầm Chiêu biết không thể giải thích rõ chuyện này, nhưng chỉ cần điện thoại được kết nối, cô nghe thấy giọng của đối phương thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Anh đã cài nhạc chuông đặc biệt cho công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, bởi vì có một lần anh có việc không kịp thời nghe điện thoại của công chúa nhỏ, công chúa nhỏ tức giận, cho nên thư ký Lưu nói phải cài nhạc chuông đặc biệt.

Anh cũng không biết thư ký Lưu cài nhạc chuông đặc biệt như vậy, anh càng không nghĩ tới lúc anh hôn Hàn Nhã Thanh thì công chúa nhỏ nhà mình lại gọi điện thoại tới.

Công chúa nhỏ đã nói phải giấu Hàn Nhã Thanh chuyện này, nhưng xem ra hiện tại không giấu được nữa, chuyện này cũng không nên trách anh, chỉ có thể trách công chúa nhỏ gọi tới không đúng lúc.

Đương nhiên bởi vì lúc trước anh không nói với Hàn Nhã Thanh, lúc này nói mấy câu cũng không thể giải thích rõ ràng, cho nên anh mới muốn cho Hàn Nhã Thanh tự mình nghe.

Nhưng không biết vì sao công chúa nhỏ lại không nghe điện thoại, anh gọi lâu như vậy nhưng vẫn không được.

“Em xin lỗi, em không có hứng thú.” Hàn Nhã Thanh nghe Dương Tầm Chiêu nói thì ngẩn người, không nhịn được cắn chặt hàm răng lại.

Anh muốn gọi điện thoại cho bé cưng của mình, còn muốn cô nghe nữa sao?

Cô nghe cái gì? Nghe bọn họ nói lời ngọt ngào sao?

Mọi người nói phụ nữ khi yêu thì chỉ số thông minh bằng không, lời này không hề sai, tuy rằng bình thường nữ thần Hàn vô cùng thông minh, nhìn rõ mọi việc, nhưng lúc này cô cũng không nghĩ tới bé cưng của Dương Tầm Chiêu cũng là bé cưng của mình.

Đương nhiên bởi vì Hàn Nhã Thanh không biết Đường Vũ Kỳ lén nhận Dương Tầm Chiêu, hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện của Đường Vũ Kỳ nhưng vẫn giấu cô.

Cho nên cũng không trách cô không nghĩ tới chuyện này, không trách cô không nghĩ tới công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Hàn Nhã Thanh nói xong thì không muốn nói nhiều với Dương Tầm Chiêu, cô dùng sức tránh tay anh, nhanh chóng muốn rời đi.

Dương Tầm Chiêu lại chặt cô, sau đó đè cô lên tường, không đợi Hàn Nhã Thanh phản ứng lại, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng cúi đầu hôn cô một cái “Đừng ầm ĩ, nghe lời anh.”

Cùng lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn gọi điện thoại, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại không nghe điện thoại, Hàn Nhã Thanh không thể biết rõ mọi chuyện.

Cho nên cậu ba Dương có chút nôn nóng.

“Anh nói mấy lời này với bé cưng của anh đi.” Hàn Nhã Thanh cảm giác tức ngực, giọng điệu chua chua, người đàn ông này vừa gọi điện thoại cho bé cưng của anh vừa hôn cô, còn nói cô nghe lời.

Anh nói cô nghe lời? Anh muốn cho cô nghe lời thế nào?

Nghe anh và bé cưng của anh nói lời ngọt ngào, muốn cô ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh sao?

Bình thường Hàn Nhã Thanh rất ít tức giận, lúc này cô không nhịn được muốn nổi giận.

“Bé cưng rất nghe lời.” Dương Tầm Chiêu nghe Hàn Nhã Thanh nói thì ngẩn người, sau đó cười cười, Dương Tầm Chiêu cười rất hạnh phúc, vẻ mặt thỏa mãn.

Đúng vậy, đó là hạnh phúc, đó là thỏa mãn!!

Bé cưng Vũ Kỳ nhà anh rất nghe lời, anh thấy bé cưng Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện nhất, nghe lời nhất.

Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, nhìn nụ cười trên mặt anh, cô nhìn thấy gì trên mặt Dương Tầm Chiêu? Hạnh phúc? Thỏa mãn?

Hàn Nhã Thanh có chút hoảng hốt, nhưng cô chắc chắn mình không có nhìn nhầm!

Dương Tầm Chiêu chưa từng có biểu cảm như vậy với cô.

Nhưng lúc anh đang nói về bé cưng của anh lại là hạnh phúc!! Là thỏa mãn!!

Cho nên cô là kẻ dư thừa sao?

Hơn nữa anh vừa nói với cô cái gì?

Anh nói bé cưng của anh rất nghe lời.

Cho nên cô không nghe lời?

Anh có ý gì?

“Anh Dương, mời anh buông tôi ra.” Trong mắt Hàn Nhã Thanh đầy tức giận, lúc này cô thật sự tức giận, tức giận Dương Tầm Chiêu?

Hoặc là tức giận bản thân mình.

Cô vẫn luôn cho rằng mình rất thoải mái, cô vẫn luôn cho rằng cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có thể bình tĩnh, được hay mất thì cô vẫn có thể dùng lý trí giải quyết.

Nhưng hiện tại cô lại phát hiện mình không làm được, cô biết hiện tại mình không đủ bình tĩnh cũng không đủ lý trí, cô tức giận, rất tức giận, cô biết mình càng tức giận, càng quan tâm, càng không thể thản nhiên đối mặt với được hay mất.

Lúc cô nghe thấy nhạc chuông đặc biệt của Dương Tầm Chiêu cũng không nghĩ nhiều, câu nói đó của cô vốn nửa đùa nửa giỡn.

Nhưng cô không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu thật sự ném cô qua một bên đi nghe điện thoại của bé cưng.

Từ đầu đến cuối điều cô quan tâm nhất là Dương Tầm Chiêu không hề giải thích câu nào, hơn nữa Dương Tầm Chiêu vẫn luôn nói cô đừng ầm ĩ, nghe lời?

Đúng là buồn cười.

“Tức giận?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, lông mày nhếch lên, anh nhìn dáng vẻ cô tức giận thì rất vui vẻ.

“Tránh ra.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của anh như vậy thì không thể kìm nén lửa giận, cuối cùng cô cũng nổi giận.

Nhưng bình thường Hàn Nhã Thanh được tu dưỡng nên cho dù cô tức giận cũng không làm chuyện gì quá đáng.

Chuyện tình cảm vốn gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, không có gì ghê gớm lắm, trái đất vẫn quay, thế giới này ai chia tay ai cũng có thể sống được.

Cô tuyệt đối không phải là người dây dưa không rõ, mà cô và Dương Tầm Chiêu đã ly hôn, hiện tại hai người không có quan hệ gì, cho nên Dương Tầm Chiêu đi tìm bé cưng của mình cũng là anh tự do.

“Ghen tỵ?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô thì khóe môi không ngừng cong lên, trên mặt đầy ý cười, từ lúc anh quen biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ghen, tuy rằng cô ăn dấm của con gái mình, nhưng cảm giác này thật sự không tệ.

Trước kia anh luôn ăn dấm vì cô, đây là lần đầu tiên cô ghen, hơn nữa cô không hề bình tĩnh giống ngày thường, không hề tỉnh táo như bình thường, cô tức giận, không hề che giấu được sự tức giận.

Dương Tầm Chiêu thấy cô vô cùng đáng yêu, anh yêu dáng vẻ của cô lúc này.

Dương Tầm Chiêu đè cô lại không cho cô rời đi, anh lại cúi đầu môi cô.

Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, nhanh chóng nghiêng qua một bên tránh nụ hôn của anh.

Hàn Nhã Thanh càng tức giận, lúc này anh còn muốn hôn cô?

Rốt cuộc anh có ý gì?

Gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, không thể ở bên nhau thì chia tay, nhưng anh muốn chân đạp hai thuyền? Anh có muốn cũng đừng nghĩ làm được.

Hàn Nhã Thanh nghiêng đầu tránh đi, nhưng môi Dương Tầm Chiêu lại rơi xuống cổ của cô, anh mở miệng nhẹ nhàng cắn lên cổ cô một cái.

Anh không dùng sức nhiều nên không đau, nhưng hơi ngứa, hơn nữa còn khó chịu, Hàn Nhã Thanh cảm giác vô cùng khó chịu.

Môi anh chuyển qua tai cô, khẽ cắn lên vành tai cô, sau đó cười nói nhỏ: “Em không cần phải ghen tỵ với người đó, thật đó, em và người đó không có mâu thuẫn.”

Bình luận

Truyện đang đọc