CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1886

Cũng may chỉ có một mình anh ta đến đây, không có ai cướp đoạt với anh ta cả. Đường Minh Hạo lại là một đứa trẻ, cậu còn chưa hiểu chuyện hơn thiệt, chỉ cần hơi hù dọa là cậu sẽ đồng ý thôi.

“Đảo Xích Lê?” Đường Minh Hạo không để ý những điều khác mà Lạc nói, cậu chỉ nghe thấy điều này thôi. Đảo Xích Lê có phải là nơi họ sẽ đến không? Cậu chưa từng nghe qua địa danh này. Nếu vậy thì phải để lại tin tức cho ba mẹ thế nào đây?

“Đúng vậy, đảo Xích Lê.” Lạc ngồi một bên, anh ta đã có cách giữ Đường Minh Hạo lại nên tâm trạng rất tốt: “Chúng ta sẽ đến đảo Xích Lê.”

“Tại sao tôi chưa nghe nói đến chỗ này bao giờ?” Đường Minh Hạo nhìn Lạc với vẻ khó hiểu. Có vẻ như Lạc rất tự tin về đảo Xích Lê. Lẽ nào không có ai có thể đến đó sao? Hay đây không phải là một cái tên?

“Đương nhiên là cậu chưa từng nghe qua rồi. Đảo Xích Lê xưa nay luôn tránh tiếp xúc với thế giới, mấy năm nay mới bắt đầu liên hệ với bên ngoài. Hầu như chưa có ai từng nghe nói về nơi này, cũng không có người nào biết đường đi đến đây như thế nào cả.” Lạc nói rất đắc ý. Nếu không thì làm sao anh ta dám chắc chắn cậu sẽ không thể quay trở lại được chứ? Nghe nói thằng bé này mới năm tuổi thôi, đủ để cho anh ta chơi đùa vài chục năm, nếu như… nó còn sống.

Đường Minh Hạo gật đầu, trong lòng càng thêm căng thẳng. Mọi chuyện đã vượt ngoài dự đoán của cậu rồi. Đảo Xích Lê là một nơi hoàn toàn xa lạ với thế giới, tránh khỏi tầm mắt của thế giới, có nghĩa là rất khó tìm được chỗ này. Mà lúc đến đây cậu lại không nhớ tuyến đường, nên làm gì bây giờ?

“Đảo Xích Lê làm gì?” Đường Minh Hạo muốn biết thêm càng nhiều thông tin hơn. Lạc muốn khiến Đường Minh Hạo sợ hãi, sau đó sẽ đồng ý ở bên cạnh mình, cho nên anh ta cũng đồng ý nói cho cậu biết chuyện về đảo Xích Lê.

“Đảo Xích Lê ấy à, cậu đi thì biết, nhưng đảo Xích Lê cực kỳ bài xích người ngoài, nên nếu không có ai bảo vệ thì cậu sẽ không thể sống sót nổi đâu.” Lạc vừa nghĩ vừa nói: “Trên đảo Xích Lê có rất nhiều dã thú, chỉ cần hơi không chú ý là cậu sẽ bị thương ngay, vì vậy, cậu cần có người bảo vệ.”

“Khi cậu vào đảo Xích Lê thì sẽ có người nhận cậu. Nhưng người đó nhận cậu hay đưa cậu vào chỗ chết thì cũng không biết được. Vì vậy, tốt hơn hết là hãy đi theo tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu, không cho bất cứ kẻ nào đụng vào cậu đâu.” Lạc dỗ dành Đường Minh Hạo. Thật ra có nhiều điều anh ta nói không hề sai.

Trên đảo Xích Lê, trưởng lão sẽ không quan tâm đến cậu. Cậu sẽ bị ném vào trong lồng giam, phải chiến đấu để tồn tại. Nếu cậu đi theo anh ta thì có thể lược bớt nhiều chuyện, nhưng… cũng phải trả giá một cái giá đắt. Nhưng cái giá nho nhỏ như vậy chắc thằng bé này cũng chẳng để ý đâu nhỉ? Lạc nhướng mày.

Đường Minh Hạo cố gắng coi nhẹ biểu cảm của Lạc. Cậu có thể hiểu rõ suy tính của anh ta, trẻ con thường nhạy cảm hơn với việc người khác có thích mình hay không. Dù Đường Minh Hạo không cần nghĩ kỹ thì cũng có thể cảm giác được Lạc có yêu cầu khác với cậu.

“Vậy là tôi sẽ không về được sao?” Đường Minh Hạo hỏi với ý cầu xin. Lạc đang nói dối cậu, cậu không thể tin người này, đồng thời cậu cũng phải nói cho Lạc biết là cậu không tin anh ta. Đường Minh Hạo không tin bọn họ tốn bao nhiêu công sức đưa cậu đến đây chỉ với mục đích khiến cậu phải chết! Ngay cả Lạc cũng không dám giết cậu mà chỉ đưa cậu về tra tấn thôi.

Bây giờ Đường Minh Hạo đang lo lắng về việc rốt cuộc đảo Xích Lê là chỗ nào? Người ở đó làm cái gì?

Nếu tất cả bọn họ đều giống Lạc, dù cậu có thể thoát khỏi anh ta nhưng sao có thể thoát khỏi tất cả mọi người ở đảo Xích Lê được đây?

“Có trở về được hay không thì cũng chưa biết. Mỗi năm đảo Xích Lê sẽ thả cho một số người rời đi. Có lẽ đảo Xích Lê sẽ chủ động thả cậu đi đấy?” Lạc thản nhiên giải thích. Người được chọn để rời đi đều là những người có năng lực bình thường. Còn người trước mặt vừa có về ngoài đẹp lại có vẻ thông minh thì sẽ không thể rời đi được đâu, chỉ có thể mãi mãi ở lại đảo Xích Lê cho đến khi trở thành một người của đảo Xích Lê, hoặc là, chết đi.

Đường Minh Hạo không nắm chắc được ý tứ của Lạc. Thả cho bọn họ rời đi, nghĩa là cho rời đi khi còn sống sao? Hay là phải chết? Không đúng, cảm xúc của Lạc nhạt nhẽo như vậy thì nghĩa là thả cho bọn họ rời đi thôi, còn về việc họ có thể sống sót hay không thì không nằm trong sự phạm vi suy nghĩ của những người trên đảo. Nếu vậy thì liệu cậu có thể chờ mong được không? Nhưng Đường Minh Hạo cũng biết mình không thể hỏi thêm nữa, càng hỏi sẽ càng khơi dậy sự nghi ngờ của Lạc.

Ánh mắt Đường Minh Hạo thoáng cái đã sáng rực lên, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt đó chỉ để cố tình cho Lạc nhìn thấy thôi. Cậu chỉ muốn nói cho Lạc biết trái tim của mình không có ở đây, cậu nhất định phải tìm cách rời đi, cho nên anh ta đừng ép buộc cậu quá.

Chỉ trong một khoảnh khắc mà Đường Minh Hạo đã thay đổi vẻ mặt: “Vậy thì tôi sẽ chết sao?” Đường Minh Hạo thể hiện sự lo lắng của mình rất hợp hoàn cảnh, lông mày nhíu lại, ánh mắt mê man, cố hết sức biểu hiện sự sợ hãi của mình.

“Có thể, nhưng chỉ cần cậu đi theo tôi thì cậu sẽ không chết.” Lạc dụ dỗ. Đây mới là dáng vẻ một đứa trẻ năm tuổi nên có chứ. Những người lúc trước đều khóc lóc ầm ỹ không ngừng cả. Đường Minh Hạo vẫn luôn trầm mặc như không có cảm xúc, có thể chỉ là nhận thức muộn mà thôi.

Đường Minh Hạo không nói thêm gì nữa, Lạc cũng không ép buộc cậu thêm. Hôm nay anh ta chỉ muốn nói với cậu rằng sống trên đảo Xích Lê rất khó khăn, vì thế cậu nên suy nghĩ đến việc đi theo anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc