CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1884

Ban đêm trời hơi lạnh, xung quanh tối om như mực. Đường Minh Hạo lần mò đứng dậy, lúc này cậu đang ở trên giường, vì vậy liền kéo chăn bông đắp lên người.

Đường Minh Hạo không muốn đánh rắn động cỏ, vậy là ôm chăn ngủ cả đêm.

Khi cậu tỉnh lại một lần nữa thì xung quanh vẫn tối đen như mực. Đường Minh Hạo đoán có lẽ cậu đang ở trong một căn phòng, để ngăn cậu ra ngoài nên họ đã che tất cả ánh sáng đi.

Có người đi tới! Đường Minh Hạo nhạy cảm nghe được tiếng bước chân liền nằm lại trên giường giả vờ ngủ. Người kia tới thuần thục bật đèn, sau đó kéo rèm cửa ra. Ánh sáng lập tức tràn vào, Đường Minh Hạo lập tức cảm thấy khó chịu, mơ màng mở mắt ra.

“Hình như đã tỉnh rồi à? Đã tỉnh từ lâu rồi phải không?” Khóe miệng của người đó nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái. Đường Minh Hạo rất không thoải mái, ánh mắt của người đó giống như đang đánh giá một món hàng. Cậu cảm thấy rất khó chịu, có vẻ như mọi việc đang vượt quá tầm kiểm soát của cậu rồi.

“Mặt trời chiếu thẳng vào thế này, chú còn không dậy thử xem!” Đường Minh Hạo tức giận nói. Đã diễn kịch thì phải diễn cho trọn vào, làm sao có thể bỏ giữa chừng chứ? Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất bây giờ cậu cũng không thể rối loạn.

“Cũng phải.” Người đàn ông cười châm chọc. Thằng bé này đã bị tiêm rất nhiều thuốc, bây giờ tỉnh lại cũng đúng thôi. Nhưng đã đến đây rồi có muốn đi cũng không được đâu.

“Tôi tên là Lạc, mấy ngày nay tôi sẽ chăm sóc cậu.” Người đàn ông tự giới thiệu, khóe miệng mang theo nụ cười không thay đổi. Ánh mắt anh ta trắng trợn đánh giá Đường Minh Hạo. Cậu đột nhiên lập tức có dự cảm không lành. Người tên là Lạc này có dục vọng gì với cậu sao? Nghĩ đến khả năng đó, Đường Minh Hạo liền thấy buồn nôn, nổi da gà khắp người.

“Tôi hơi đói.” Đường Minh Hạo cố kiên cường nói, nhiều lần né tránh ánh mắt của Lạc. Nghĩ đến việc mình còn phải ở lại đây thêm vài ngày, chỉ cần có thể về tới đất liền, cho cậu một cơ hội nhỏ thôi là cậu sẽ có thể trốn đi được.

Lạc gật đầu, để cho người ta bưng đồ ăn lên. Đường Minh Hạo im lặng ăn một mình, không để ý đến ánh mắt của Lạc nhìn mình. Trong lòng cậu thầm nghĩ lại chuyện mấy ngày qua. Vốn dĩ cậu cho rằng có người bắt cóc mình là nhằm vào ba mẹ, nhưng bây giờ xem ra không phải rồi, có khả năng ngay từ ban đầu mục đích của họ đã là muốn tiêu diệt cậu. Nếu vẫn như thường lệ là cậu đi ra ngoài với Vũ Kỳ thì cả cậu và Vũ Kỳ đều sẽ bị bắt cóc. Nghĩ vậy, Đường Minh Hạo lại thấy may mắn. May là chỉ có một mình cậu ra ngoài, may là cậu chỉ cần lo cho bản thân mình thôi!

Điều Đường Minh Hạo thấy khó hiểu chính là, gia đình cậu rốt cuộc đã đắc tội với ai mà có thể khiến họ ra tay với cậu và Vũ Kỳ, như thể không muốn cho hai anh em cậu có đường quay lại nữa. Đường Bách Khiêm sao? Đường Minh Hạo không muốn tin rằng người này sẽ dùng cách tàn nhẫn như vậy để đối phó với mình.

“Lạc, chúng ta đi đâu vậy?” Đường Minh Hạo cảm thấy việc đầu tiên phải làm bây giờ là bảo đảm an toàn cho bản thân, ít nhất thì cậu phải hành động theo ý của Lạc. Hiện giờ, chắc Lạc chỉ là người trông coi cậu thôi, sẽ không làm quá nhiều việc với cậu.

“Tới chỗ của chúng tôi.” Ánh mắt Lạc nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hạo không thay đổi. Anh ta chưa từng gặp đứa bé trai nào đẹp như vậy! Trắng trẻo xinh xắn như Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh Quan Âm nương nương. Tra tấn người như thế này chắc rất đã ghiền nhỉ? Nếu rạch một dao lên khuôn mặt này thì cái vị máu tươi đó sẽ vô cùng ngon miệng đây.

Đáng ghét! Tại sao đứa bé này không phải của anh ta, không phải là của riêng anh ta chứ? Làm sao để có được nó bây giờ?

Lạc đột nhiên nổi giận đấm mạnh vào tường. Đường Minh Hạo giật nảy mình. Ánh mắt người này nhìn cậu là như thế nào đây? Sao lại có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, cảm giác như anh ta còn muốn giết cậu nữa?

“Chú làm sao vậy?” Đường Minh Hạo nhẹ nhàng hỏi. Cậu rất giỏi việc dùng ngoại hình của mình để mê hoặc người khác. Ánh mắt vừa rồi của Lạc có cả sự ham mê, hiển nhiên là anh ta không muốn làm bị thương cậu, nhưng anh ta nhất định đã nghĩ đến việc khác.

Lạc hung dữ nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất an, nở một nụ cười yếu ớt với Lạc: “Chú làm tôi sợ rồi đấy!” Cậu vẫn là một đứa bé thôi, lẽ nào Lạc có đam mê luyến đồng sao? Đường Minh Hạo hoảng sợ, cảm thấy ở đây không có một chút cảm giác an toàn nào cả, thậm chí cậu còn muốn trực tiếp nhảy xuống dưới thuyền, nhưng lại không được, biển cả mênh mông nếu cậu nhảy xuống nhất định sẽ chết!

Ánh mắt Lạc vẫn không thay đổi, ngược lại càng nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hạo hơn. Cậu ngoan ngoãn đặt đồ ăn xuống, vẻ mặt thành thật nhìn Lạc: “Tôi có thể giúp được gì không?” Đây là lời nói cuối cùng Đường Minh Hạo có thể nói. Nếu Lạc không muốn nói một câu nào nữa thì cậu cũng chẳng còn cách nào. Cậu chỉ hy vọng Lạc thích mình, cho dù anh ta có tính chiếm hữu mạnh thì cũng có thể nhờ đó mà có ấn tượng tốt về cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc