CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1812

Tư Đồ Không dứt lời, bình tĩnh trở về nơi ở, lên kế hoạch cho những chuyện sau đó.

Ngày hôm sau khi Liễu Ảnh và mẹ Liễu ra ngoài đã thấy Tư Đồ Không đứng ở cửa, không làm gì, chỉ yên lặng đứng đó, cô cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào hôm qua anh ta luôn ở đó không về sao? Vậy nhưng, Liễu Ảnh cũng không lo lắng, vẫn đi ra ngoài.

Sau đó Liễu Ảnh phát hiện, Tư Đồ Không lại đi theo cô như hồi trước, lúc trước cũng xem như lén lút đi theo, không hẳn bị phát hiện, bây giờ thì lại đi theo trắng trợn, anh ta không chút giấu giếm theo dõi cô, chính là đang nói thẳng với Liễu Ảnh, anh ở phía sau, đi theo em.

Vẻ mặt Liễu Ảnh mơ hồ, chuyện gì thế này, lại theo dõi à? Thế nhưng, không thèm che giấu? Vì sao phải để cô biết? Liễu Ảnh không hiểu, vẫn chỉ làm chuyện của mình với mẹ Liễu.

Người phía sau vẫn không lên xe, Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh, không xa không gần, khi Liễu Ảnh quay đầu nhìn anh ta, Tư Đồ Không bèn đứng lại, nhìn Liễu Ảnh, hai người như không có chuyện gì.

Liễu Ảnh không muốn nói chuyện với Tư Đồ Không, không ngờ Tư Đồ Không cũng không nói chuyện với cô luôn. Cảm giác kỳ lạ này đi theo Liễu Ảnh cả ngày, sau khi về nhà vẫn có cảm giác có một ánh mắt nhìn theo sau lưng.

“Mẹ, mẹ có nhìn thấy Tư Đồ Không không? Có phải hôm nay anh ta luôn đi theo chúng ta không.” Liễu Ảnh còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, Tư Đồ Không yên lặng đi theo họ, không làm gì, giống như một cái đuôi vậy. Hơn nữa, khi cô quay đầu nhìn Tư Đồ Không, Tư Đồ Không không hề có ý che giấu, cứ như vậy mà nhìn cô, không sợ gì cả, bình tĩnh như thường.

“Đúng vậy, hôm nay anh ta đúng là đã đi theo chúng ta.” Mẹ Liễu cảm thấy kỳ lạ, thoạt nhìn không giống với chuyện mà Tư Đồ Không sẽ làm. Lúc trước Liễu Ảnh nói, Tư Đồ Không luôn đi theo cô, nhưng cơ bản đều âm thầm theo dõi, không giấu được nữa mới đi ra. Lần này thì lại thẳng thừng đi theo sau Liễu Ảnh, không che giấu, không trốn tránh, chỉ thiếu mỗi việc đứng ngay trước mặt Liễu Ảnh mà nói với cô “anh ở phía sau em” mà thôi! Mẹ Liễu hoàn toàn không hiểu nổi Tư Đồ Không.

“Mặc kệ anh ta đi, chúng ta cứ làm chuyện của mình thôi.” Liễu Ảnh nói, có lẽ Tư Đồ Không chỉ nhất thời nổi hứng, hay là phát hiện đứa bé vẫn còn? Nhưng với tính cách của Tư Đồ Không, nếu nhận ra đứa bé vẫn còn, anh ta sẽ không yên lặng như vậy đâu, cưỡng đoạt mới là phong cách của anh ta, thế nên, Liễu Ảnh có chút chột dạ, hy vọng Tư Đồ Không chỉ nhất thời nổi hứng.

“Ừ.” Mẹ Liễu tôn trọng quyết định của Liễu Ảnh, hơn nữa vốn dĩ bà cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Tư Đồ Không, như vậy vừa hay.

Liễu Ảnh lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Nhã Thanh, đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng như nước, truyền vào tai Liễu Ảnh: “Ảnh à, sao thế? Lúc trước mãi không thấy liên lạc, tới nơi muốn đến rồi sao?”

Liễu Ảnh rất thích giọng của Hàn Nhã Thanh. Khi hai người nói chuyện, Liễu Ảnh luôn cảm thấy giọng Hàn Nhã Thanh rất dịu dàng, là sự dịu dàng từ trong xương cốt, không chút che đậy, từ lỗ tai truyền tới tận đáy lòng, mang theo sự hòa nhã, khiến cả người trở nên thoải mái.

“Nhã Thanh, tớ vẫn chưa rời khỏi đây.” Liễu Ảnh cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh lại. Đây là Hàn Nhã Thanh, là bạn tốt của cô ấy, cô ấy không muốn để Hàn Nhã Thanh thấy quá nhiều cảm xúc tiêu cực của mình: “Tớ có thai rồi, hôm đó sức khỏe không ổn, không kịp lên máy bay.”

Hàn Nhã Thanh sửng sốt mất một lúc, mang thai! Vừa nghĩ tới chuyện này, Hàn Nhã Thanh lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, Liễu Ảnh mang thai rồi, cô nhất định sẽ vô cùng yêu quý đứa bé này. Thế nhưng, niềm vui này không kéo dài lâu, Hàn Nhã Thanh nghĩ tới tình hình của Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, đứa bé này, tới không đúng lúc rồi.

“Vậy, cậu định làm thế nào?” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng hỏi Liễu Ảnh. Dù kết quả có ra sao thì cô đều chấp nhận. Họ hoàn toàn có thể nuôi được đứa bé, điều khó xử duy nhất là, Tư Đồ Không sẽ không từ bỏ đứa bé. Dù sao thì đây cũng là đứa con đầu tiên của nhà họ Tư Đồ.

“Tớ muốn giữ lại đứa bé này, tớ cũng chuẩn bị sẵn sàng để giữ lại nó rồi.” Liễu Ảnh nói, cô ấy không nói ra chuyện nếu bỏ đứa bé này đi thì sẽ không còn khả năng có con nữa. Cô ấy biết, Hàn Nhã Thanh không thể có con được nữa, nhắc tới chuyện này sẽ luôn khiến cô tổn thương.

“Vậy thì tốt!” Hàn Nhã Thanh biết, quyết định của Liễu Ảnh, đương nhiên có nguyên nhân của cô ấy. Vốn dĩ trong lòng cô, nếu Liễu Ảnh muốn rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với Tư Đồ Không thì bỏ đứa bé đi là tốt nhất, nhưng nếu đã quyết định rồi, dù kết quả có ra sao cũng phải gánh vác.

“Phía Tư Đồ Không…”

“Tớ không biết anh ta biết bao nhiêu.” Liễu Ảnh bất đắc dĩ nói, vốn dĩ cô ấy nghĩ, Tư Đồ Không đã tin chuyện đứa bé không còn nữa rồi, nhưng sự bất thường hôm nay rất kỳ lạ.

“…” Hàn Nhã Thanh muốn nói lại thôi, tính cách của Tư Đồ Không, cộng với thế lực nhà họ Tư Đồ, một mình Liễu Ảnh không khác gì lấy trứng chọi đá, mà Liễu Ảnh hiện giờ lại như không còn để ý tới Tư Đồ Không nữa, dù anh ta có làm gì cũng mặc kệ?

“Dù Tư Đồ Không đã biết, anh ta cũng chắc chắn sẽ không để tớ bỏ đứa bé này, mà nếu Tư Đồ Không muốn giành, vậy thì lấy mạng tớ luôn đi.” Liễu Ảnh dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, lời nói vô cùng lạnh lùng, giọng điệu ấy khiến Hàn Nhã Thanh giật mình. Liễu Ảnh đã chuẩn bị sẵn để cá chết lưới rách rồi, hơn nữa, cô ấy còn không thèm để ý tới Tư Đồ Không.

Bình luận

Truyện đang đọc