CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1904

Cũng đúng, có thể xuất hiện tại nơi này, quang minh chính đại dẫn cậu đi ra thì tất nhiên sẽ không thể không có việc gì được. Chỉ là không biết Kỳ thế nào rồi, Linh xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc Kỳ đã bị xử lý.

Đường Minh Hạo nghiêm nghị suy tư, nhưng Linh vẫn chưa tỉnh lại, Đường Minh Hạo chỉ đành ở cạnh bên chăm sóc. Hiện giờ hai người đều đang ở bên trong, chuyện đi ra ngoài như thế nào là một vấn đề, Đường Minh Hạo thầm mong Linh biết được cách vì dù sao, cô cũng là người của đảo Xích Lê. Không biết có phải vì nằm ở dưới đất cả đêm hay không, mà Linh bất chợt rùng mình, Đường Minh Hạo bèn cởi áo khoác đắp lên người Linh.

Thời gian cứ thế trôi qua, Đường Minh Hạo lại quanh quẩn thêm một vòng nhưng vẫn không phát hiện được lối ra nào khác, đành quay về ngồi xuống. Cậu khá nhạy cảm với thời gian, từ lúc Linh rơi xuống đây cũng chỉ mới được hơn một tiếng, lúc này đang là nửa khuya.

“Ưm…” Linh cất tiếng khiến đôi mắt Đường Minh Hạo sáng lên. Cậu quay sang nhìn Linh: “Chị tỉnh rồi sao?”

Linh xoa xoa đầu mình, đau quá. Rồi cô quay sang nhìn Đường Minh Hạo. Đây là chỗ nào thế?

Vừa nãy cô rơi xuống đây rồi đập phải thứ gì à? Giấc mơ ban nãy… Sau đấy mặt Linh biến sắc. Cô nhớ như in giấc mộng vừa rồi, thế nhưng, sao những chuyện quỷ quái trong giấc mộng quỷ quái ấy có thể xảy ra được?

Linh đứng dậy, phủi lớp bụi bặm bám trên người. Nhưng vì quần áo đã dính máu nên bụi bặm bám dính vào, cô phủi vài cái khiến bàn tay dính nhiều máu hơn.

Áo của Đường Minh Hạo rơi xuống đất, Linh sững sờ mất một thoáng. Cô bé nhặt chiếc áo lên, cầm trong tay, cảm thấy hình như áo vẫn còn hơi ấm: “Từ nãy đến giờ, cậu vẫn ở bên tôi ư?”

“Ừm, chỗ này chẳng đi đâu được, em lại sợ chị có chuyện gì nên ở cạnh chị.” Đường Minh Hạo giải thích, cậu giơ tay ra, Linh đưa áo cho cậu.

“Đây là đâu vậy?” Linh chẳng suy nghĩ miên man nữa. Khi nhận thức rõ tình hình ở nơi này, cô chau mày hỏi.

“Em cũng không biết đây là đâu nữa.” Đường Minh Hạo cũng rất mơ hồ. Từ lúc rơi xuống đây đến giờ, cậu chẳng thấy gì ngoài chỗ quan tài này.

“Chị không sao chứ? Em thấy toàn thân chị dính toàn là máu.” Đường Minh Hạo lo lắng hỏi. Cậu sợ trên người Linh có vết thương nào đó mà cậu không để ý thấy.

“Không sao đâu, đều là máu của người khác đấy.” Linh cười mỉa mai. Cô không còn ai che chở cho nữa, nhưng muốn giết cô chóng vánh như vậy ư, ngẫm ra có vẻ ngây thơ quá thì phải?

“Sao chị lại đến đây? Mấy con vật ở ngoài kia đã xử lý hết rồi à?” Đường Minh Hạo hỏi. Hồi sáng Linh không ngăn cản Kỳ đưa cậu đi, cậu còn tưởng là vì Linh chẳng còn cách nào khác nên đành tạm thời để cậu theo Kỳ. Sau đấy, cậu lại cho rằng Linh đã bỏ rơi cậu rồi. Giờ đây ngẫm lại thì hoàn toàn không phải là như vậy, Linh hoàn toàn không bỏ rơi cậu. Cô tới đây nhanh như thế, mà còn giải quyết xong xuôi đám động vật kia, nghĩa là cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi sao?

“Kỳ chết rồi, nên tôi tới được đây.” Linh nói với vẻ thờ ơ, dường như cô không hề có ý muốn nói cho Đường Minh Hạo rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Đường Minh Hạo nhìn Linh, một thoáng vừa rồi, vẻ mặt của cô quá dữ tợn, gần như không nhìn ra được sự lạnh lùng thường trực. Nếu như mọi khi, Đường Minh Hạo sẽ chẳng hỏi gì thêm, nhưng bây giờ, cậu muốn biết nhiều hơn: “Sao cơ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Thiên đường có lối anh ta không lên, địa ngục không cửa lại cứ nằng nặc xông vào. Người ngoại lai yêu cầu anh ta đưa đi lúc trước đều đã bị anh ta giết sạch. Ai nấy đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Không ngờ lần này, anh ta nhân cơ hội mà giết không ít người sống trên đảo, giờ bị phát hiện nên lãnh đủ thôi.” Linh cười khẩy. Anh ta thực sự cho rằng chẳng ai biết chuyện ư? Chỉ là chưa cần thiết phải trở mặt thôi, còn bây giờ… “Chỉ một mình chị ư?” Giọng của Đường Minh Hạo lạnh tanh. Chỉ một mình Linh thì không thể làm được như thế, chẳng nhẽ, đại trưởng lão ủng hộ cô? Nhưng với tình hình cậu thấy hôm nay thì có vẻ đại trưởng lão không buồn quan tâm đến họ nữa, chỉ cần họ không đe dọa đến địa vị của bà ta là được. Có thể là vì dù sao Linh cũng là cháu ngoại nên bà ta thật sự thương yêu cô, Đường Minh Hạo đoán thế.

“Tất nhiên là không rồi.” Gương mặt Linh trở nên nghiêm nghị. Nếu như cô bé có thể tự mình lôi một trưởng lão xuống thì còn cần những thứ khác làm gì nữa? Cũng may là có một vài “vật nuôi” của Kỳ thấy khá là hứng thú với chuyện này nên việc hợp tác cũng được coi là thuận lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc