CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1910

‘Chẳng lẽ chỉ vì muốn để mình biết Minh Hạo đã từng ở đây sao?’ Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ tới khả năng này, Đường Bách Khiêm đang muốn dạy cho cô một bài học sao?

“Không có ai sao?” Tào Du cảm thấy kỳ lạ, nhưng thái độ của Hàn Nhã Thanh quá bình tĩnh làm anh ta không biết thế nào.

“Tôi nghĩ chúng ta không cần ở đây nữa đâu, anh ta chỉ muốn nói cho chúng ta biết Minh Hạo đã ở trong tay anh ta thôi, về sau có chuyện gì rồi tính tiếp.” Hàn Nhã Thanh rất hiểu Đường Bách Khiêm, đây cũng là chuyện mà anh ta có thể làm ra được, muốn làm sụp đổ tâm lý của cô sao, làm sao có chuyện đó được?

“Chúng ta quay về thôi!” Hàn Nhã Thanh quyết định dứt khoát. Hiện giờ đã có thể xác định được Minh Hạo đã rời khỏi nơi này. Nếu như thằng bé thật sự ở trên một hòn đảo thì điều cần suy nghĩ không chỉ đơn giản như vậy.

‘Trên biển có rất nhiều đảo, thật sự không thể nói chính xác Đường Minh Hạo ở hòn đảo nào trong số đó được. Cũng may, mục đích của Đường Bách Khiêm không phải là Minh Hạo mà chính là mình.” Hàn Nhã thầm nghĩ, cô nắm tay Vũ Kỳ chuẩn bị đi.

“Mẹ, ở kia có người kìa.” Đường Vũ Kỳ chỉ sang bên cạnh, nhắc nhở Hàn Nhã Thanh.

Tào Du nhanh chóng đi tới. Người này ngất rồi sao? Xuất hiện ở đây thì chắc chẳn còn có nguyên nhân khác.

“Cần đưa tới bệnh viện.” Tào Du lạnh lùng nói.

Hàn Nhã Thanh gật đầu, một người tự nhiên xuất hiện ở đây, liệu có tin tức của Minh Hạo không?

Hàn Nhã Thanh cố gắng để mình bình tĩnh, nếu trái tim con người thật sự có cảm ứng thì Minh Hạo nhất định đang an toàn.

Trên đảo Xích Lê, ánh sáng ngày mới giúp Đường Minh Hạo thấy mình như được sống lại. Lúc này nghĩ kỹ về chuyện tối qua, cậu mới cảm thấy nguy hiểm và đáng sợ. Đường Minh Hạo bất giác muốn phớt lờ những chuyện quái quỷ đó đi, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, hạt châu trên cổ tay của Linh tự nhiên lại biến thành màu máu.

“Linh!” Đường Minh Hạo kêu lên trong vô thức.

“Sao vậy?” Linh mơ mơ màng màng. Giờ này chưa phải là lúc cô thức dậy, nhưng giấc mơ suốt đêm dài khiến cả thể xác và tâm trí cô đều mệt mỏi, lúc này cô không muốn nghĩ chuyện gì cả.

“Chuỗi hạt châu này…” Đường Minh Hạo ngập ngừng muốn nói lại thôi. Linh nhấc cánh tay lên, đúng là màu máu. Gần như trong chốc lát, màu mực đã biến mất hết, như thể đã được ngâm trong máu suốt cả một đêm.

“Không sao đâu. Theo như trong truyền thuyết, Xích Lê châu vốn dĩ có màu đỏ, có thể là do tiếp xúc với con người nên nó biến trở lại thành màu đỏ ấy mà.” Linh nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô cũng thấy thấp thỏm bất an. Cô không biết vì sao lại như vậy. Trong truyền thuyết, đúng là Xích Lê châu có màu đỏ, nhưng các ghi chép đều nói nó có màu đen. Cô thật sự không rõ, rốt cuộc là nó có màu gì.

“Thu dọn một lát rồi chị dẫn em đi tới một nơi này.” Viên ngọc trên cổ tay Linh xoay một vòng, trên đảo Xích Lê có rất nhiều nơi để vui chơi nhưng có một nơi mà cô rất thích, cô cũng chưa từng dẫn ai tới đó, hiện giờ đến đó là vì… “Được.” Đường Minh Hạo không suy nghĩ nhiều, tin tức cậu sống lại nhất định rất nhiều người trên đảo Xích Lê đều biết, cứ trốn chui trốn lủi mãi cũng không phải là cách. Chi bằng cứ đi thăm dò thật kỹ đảo Xích Lê, xem có thể rời khỏi đây hay không.

Đó là một nơi chỉ có màu trắng của hoa sơn trà!

Khi đi vào trong đó, Đường Minh Hạo hoàn toàn bị chấn động. Cậu luôn cảm thấy, cả một cánh đồng hoa rộng lớn, cho dù là loại hoa gì cũng đều đẹp vô ngần. Mà hoa sơn trà lại trắng thuần khiết, không một tì vết đặt cạnh nhau lại càng đẹp hơn.

“Từ trước đến nay, chị vẫn luôn rất thích nơi này. Mỗi lần cảm thấy không vui chị đều lén chạy tới đây, lẳng lặng ở đây một lát, ở đây, chị sẽ thấy mình là một người bình thường, được người khác yêu quý, chị có thể là chính mình.” Linh khẽ khàng nói. Tay cô lướt qua nhưng đóa hoa, gió thổi khe khẽ, hương thơm lan tỏa, nụ cười trên khuôn mặt Linh đã không còn bị che giấu nữa.

“Trước kia, chị hay tới đây một mình, chị luôn muốn tìm một người đi cùng mình tới đây. Từ nhỏ đến lớn, chị không có một người bạn nào cả. Điều mà chị luôn muốn làm chính là phá hủy đảo Xích Lê này đi. Trước đây, bà ngoại… Đại trưởng lão đã từng tiên tri sẽ có người của nhà họ Mặc tới đây để phá hủy đảo Xích Lê. Vậy nên chị bảo vệ cẩn thận từng người tới đảo Xích Lê, chị muốn bọn họ được sống để cùng mình phá hủy nơi này… nhưng bao nhiêu năm qua số người sống được quá ít ỏi, số người có thể bảo vệ được lý trí của mình thì lại càng ít hơn.”

Linh cứ đi về phía trước, Đường Minh Hạo đi theo sau cô, giữa một rừng hoa trắng muốt, bộ quần áo màu đen của Linh càng trở nên nổi bật hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc