CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1920

Đây cũng không phải là một tin xấu, nếu ba mẹ cậu đến đây thì khả năng đưa Linh đi sẽ còn lớn hơn.

“Đi thôi. Bây giờ ngoài tôi ra, cậu còn có thể đi theo ai được nữa?” Đường Bách Khiêm mỉa mai nhìn Đường Minh Hạo, anh ta khá thích đứa trẻ này, chỉ đáng tiếc đó không phải là con của anh ta.

Một lý do khiến Đường Bách Khiêm không muốn quay lại cũng là vì Đường Minh Hạo quá thông minh, dễ làm lộ tung tích của họ, ở lại đây thì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của anh ta.

Đường Minh Hạo cũng không khó chịu khi phải đi theo Đường Bách Khiêm. Ở đây có không ít người của Đường Bách Khiêm, có vẻ như họ đã đến đây từ lâu rồi, có thể là vì những nguyên nhân khác.

Trên đường đi theo Đường Bách Khiêm, Đường Minh Hạo đi một lát rồi khựng lại, nơi này khác với nửa bên kia của đảo Xích Lê. Nơi cậu ở trước đây cũng được coi như tươi tốt, nhưng nơi cậu đang đi bây giờ cây cối thưa dần, nhà cửa cũng ít, gần như là một nơi hoang phế.

Có vẻ Đường Bách Khiêm đã ở đây rất lâu, anh ta đã sắp xếp rất nhiều chuyện, họ nhìn thấy Đường Bách Khiêm và Đường Minh Hạo đi tới thì gần như không có phản ứng gì, thậm chí còn có người đi lên dẫn Đường Minh Hạo đi.

Đường Minh Hạo ngoan ngoãn đi theo, cậu nhìn xung quanh, bây giờ đang là buổi chiều, mặt trời lặn về phía tây, chắc đây là phía tây của đảo Xích Lê phải không?

Khi Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đến đảo Xích Lê, phát hiện mọi thứ thuận lợi một cách khó hiểu. Hình như Lâm Từ thực sự biết được vị trí của đảo Xích Lê. Mỗi khi tỉnh dậy, cô đều nói cho họ biết phải đi thế nào, đi đến đâu, thậm chí còn cho người chuẩn bị những thứ không nên chuẩn bị, bởi vì sự kiên định của Lâm Từ nên họ dứt khoát đồng ý luôn, còn giúp lo liệu mọi việc.

“Chắc sắp đến đảo Xích Lê rồi.” Lâm Từ nhìn mặt biển bỗng chốc phủ đầy sương mù rồi lẩm bẩm một mình, đảo Xích Lê càng lúc càng gần, cảm giác được triệu hồi càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, giống như bản thân của cô ấy thuộc về nơi này vậy.

“Con cảm thấy mình cách anh trai càng lúc càng gần.” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía trước rồi chợt nói, không biết tại sao, khi ở đây cô bé lại cảm giác khác với bình thường, nhưng cũng không phải là cảm giác gì đặc biệt, cô bé chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi.

Lâm Từ nhìn Đường Vũ Kỳ, quả nhiên nhà họ Mặc và đảo Xích Lê có mối liên hệ kỳ lạ với nhau?

Sự chú ý của Hàn Nhã Thanh đổ dồn vào vào người của Lâm Từ, không biết cô ấy có cảm nhận được hay không, khi càng đến gần đảo Xích Lê thì cảm giác u ám trên người cô ấy càng lúc càng mạnh, giống như cảm giác mà người khác cảm nhận được từ cô ấy đang thay đổi từ từ trong vô thức.

Nhưng mọi thứ cũng lại như không có gì thay đổi, từ cách ăn nói đến hành động đều không có gì khác nhau, Hàn Nhã Thanh cảm thấy có thể hòn đảo Xích Lê này hơi kỳ quái.

Trên đường đi vô cùng suôn sẻ, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh quay sang nhìn nhau, đây là… ông trời đang giúp họ sao?

“Chúng ta chia làm hai đường đi, mọi người đi tìm Minh Hạo, tôi sẽ tới những nơi khác xem thử. Tôi cảm thấy tôi đến đảo Xích Lê này còn có lý do khác.” Nhìn thấy hòn đảo đằng xa, Lâm Từ lên tiếng, giọng nói có chút phiêu du.

“Được.” Dương Tầm Chiêu gật đầu, Mặc Thành nói mình có thể đi theo Lâm Từ để bảo vệ cho cô ấy, Đường Vũ Kỳ ở lại trên tàu.

Trên đường họ đi qua một khu chợ ồn ào nhộn nhịp, người dân trên đảo không hề cảm thấy xa lạ với những người đến từ nơi khác như họ, liên tục chào hỏi họ.

Hàn Nhã Thanh cầm một chiếc váy màu xanh trắng, thản nhiên thảo luận cùng những người bên cạnh: “Trước đây từng có người đến đây không?”

“Ai yo, có nhiều người đến đây lắm nhưng buổi tối mới ra ngoài, không biết là sống ở đâu nữa.” Người bán hàng tùy tiện nói một câu, có khá nhiều người đến hòn đảo của họ, vậy thì có sao đâu chứ? Cuối cùng cũng biến thành một người trên đảo thôi, có gì mà phải lo lắng?

“Khoảng mấy giờ thì họ ra ngoài?” Hàn Nhã Thanh tò mò hỏi, trông cứ như cô chỉ đơn thuần là tò mò thôi.

“Mười một giờ đêm họ sẽ ra ngoài. Nếu như các cô muốn tìm họ thì cứ đợi là được.” Người bán hàng tươi cười nói.

Hàn Nhã Thanh gật đầu, mua nhanh một chiếc váy, họ quyết định sẽ đợi đến tối xem những người đó có ra ngoài hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc