CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1996

“Vâng, bà nội cứ yên tâm ạ, Đường Lăng sẽ không bắt nạt cháu đâu.” Lâm Bối ngọt ngào nói, người nhà họ Đường yêu quý và quan tâm cô như vậy, khiến cô không thể từ chối, làm cô có cảm giác nếu mình không gả cho Đường Lăng thì rất thiệt thòi. Cô không nỡ buông tay Đường Lăng, càng không nỡ từ bỏ nhà họ Đường.

Đường Lăng rất hài lòng với câu trả lời này của Lâm Bối, anh sẽ không bắt nạt cô, sẽ luôn là như vậy, nhưng… phải trừ một vài lúc khác, Đường Lăng nhìn Lâm Bối, thầm nói trong lòng.

Lâm Bối khó hiểu nhìn ánh mắt kỳ lạ của Đường Lăng, nhưng cô vẫn khẽ cười, ông cụ Đường tiếp tục nói: “Vậy hai đứa định bao giờ kết hôn? Hay là Lăng sẽ tự tới nước R cầu hôn?”

Đây mới là chuyện quan trọng nhất, ông không nỡ để cháu dâu mình phải chạy qua chạy lại. Nhưng thân phận của Lâm Bối đúng là có hơi nhạy cảm, không biết nên làm như thế nào mới hợp lý đây? Chuyện này ông cụ Đường vẫn còn đang suy nghĩ. Cho dù thế nào thì Lâm Bối cũng là tiểu vương tử của nước R, thật sự không biết nên làm thế nào mới ổn thỏa?

“Ông nội, ông đừng lo lắng, hôm nay cháu dẫn Lâm Bối đến đây không phải là để bàn bạc chuyện này sao? Chỉ cần Lâm Bối đồng ý gả cho cháu, đồng ý gả tới nhà họ Đường thì tất cả mọi chuyện cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Đường Lăng nói rất nghiêm túc. Trước đây Lâm Bối không muốn nói gì cả, nhưng hiện tại anh biết Lâm Bối đã đồng ý rồi, nhưng anh vẫn muốn nghe cô tự nói ra, tự nói ra rằng cô bằng lòng gả cho anh.

“Vậy em có đồng ý gả cho anh không?” Đường Lăng quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bối. Ánh mắt anh trong sáng, cho dù hiện giờ có những tính toán khác nhưng trong mắt của Lâm Bối, mặc dù cô hơi tức giận nhưng vẫn cảm thấy rất vui.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối, ánh mắt anh trong vắt, nóng bỏng rơi xuống khuôn mặt của cô, cô bất giác cảm thấy gò má mình nóng lên.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường nhìn hai người, trong mắt của bọn họ, bất cứ hành động gì của hai người này đều giống như đang liếc mắt đưa tình vậy. Hiện giờ Đường Lăng nhìn Lâm Bối, chờ cô lên tiếng cũng là như thế.

Bởi vì cô im lặng quá lâu khiến bọn họ cảm thấy do dự, không lẽ Lâm Bối không đồng ý sao? Hay là cô vẫn còn những mối lo khác? Đường Lăng nắm tay Lâm Bối, cảm nhận lòng bàn tay cô nóng lên từng chút một. Cảm giác dính dính đó giống như trái tim Lâm Bối đang từ từ nóng lên. Cô dùng rất nhiều sức mới có thể mỉm cười nói: “Em đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh.”

Đường Lăng suýt chút đã ôm Lâm Bối lên xoay một vòng, cuối cùng cô cũng đi nốt bước này, cuối cùng cô cũng bằng lòng gả cho anh. Từ đầu đến cuối Đường Lăng không hề thúc giục Lâm Bối, bởi vì anh biết đây là một quyết định rất khó khăn. Cô quyết định gả cho anh nghĩa là phải từ bỏ tất cả mọi thứ ở nước R. Vậy nên cô vẫn luôn đắn đo, không phải cô đắn đo được mất mà đang suy nghĩ không biết mình có nên trao cả trái tim và cơ thể mình cho Đường Lăng hay không.

Lâm Bối nhìn nụ cười của Đường Lăng cùng ánh mắt thân thiết của ông cụ và bà cụ Đường, từ từ bình tĩnh lại, đúng vậy, cuối cùng cô cũng đi nốt bước cuối cùng này để ở bên cạnh Đường Lăng.

Nhưng nên làm thế nào với nước R đây? Có nên tiết lộ thân phận của cô không?

Đường Lăng nhìn vẻ mặt thoáng lo lắng của Lâm Bối, anh đưa tay xoa trán cô, như đang muốn xoa phẳng khuôn mặt đang chau lại của cô. Cô gái ngốc này, nếu cô đã quyết định giao bản thân mình cho anh, vì anh mà cô phải tới một đất nước xa lạ thì làm sao anh đành lòng khiến cô phải lo lắng những chuyện khác được chứ? Đường Lăng thầm nói trong lòng.

“Em muốn trở lại là con gái hay vẫn muốn làm tiểu vương tử của nước R?” Đường Lăng hỏi, anh tôn trọng quyết định của Lâm Bối, hơn nữa anh cũng không muốn Lâm Bối không có chỗ dựa. Cho dù cô gả đến đây thì nước R vẫn sẽ là chỗ dựa của cô.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, ý của anh là cô vẫn có thể là tiểu vương tử của nước R sao? Nhưng nếu cô là tiểu vương tử của nước R thì người anh lấy sẽ là cô trong thân phận của một người đàn ông. Đường Lăng làm như vậy thì sẽ bị bao nhiêu người chỉ trích? Cho dù người trong nhà họ Đường biết nhưng người bên ngoài không hề biết, bọn họ không hiểu thực hư ra sao, làm sao bọn họ có thể chống lại những lời nói xấu xa đó?

Lâm Bối tin rằng Đường Lăng thực sự suy nghĩ cho cô, lấy mong muốn của cô ra làm tiêu chuẩn, cho dù bản thân mình có bị tổn thương.

Bình luận

Truyện đang đọc