CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Bà cụ Dương nói vậy là có ý gì?" Ông cụ Hàn trầm mặt xuống, ông còn có thể chịu đựng chuyện khác, nhưng nếu bà ta mắng Nhã Thanh nhà mình thì tuyệt đối không thể nhịn được.

Tuy rằng ông rất hài lòng với Dương Tầm Chiêu, nhưng cho dù ông hài lòng Dương Tầm Chiêu cũng không thể ép Nhã Thanh gả vào nhà họ Dương.

Bà cụ Dương nói lời này đúng là quá khinh thường người khác.

"Không có ý gì khác, tôi chỉ khuyên một số người đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Bà cụ Dương nhìn ông cụ Hàn một cái, trên mặt càng thêm trào phúng cười lạnh.

Mọi người nghe bà cụ Dương nói thì cả đám đều sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ cô cả xấu xí nhà họ Hàn lại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có ý với cậu ba Dương sao?

Nếu là thật thì cô Hàn kia đúng là không biết tự lượng sức mình, không biết xấu hổ.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Nếu bà cụ Dương đã nói vậy thì vì sao không dám nói rõ ra..." Ông cụ Hàn không phải là người dễ bắt nạt, huống chi còn liên quan đến Nhã Thanh nhà mình, cho nên mặc dù là người nhà họ Dương nhưng ông không định lùi bước, muốn nói chuyện cho rõ ràng.

"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa." Ông cụ Tần là chủ nhân nên liên tục hòa giải.

"À, hôm nay bà cụ Dương đeo bộ trang sức này thật là đẹp." Bà cụ Tào phản ứng nhanh, nghĩ cách dời sự chú ý của bà cụ Dương.

"Thiên Lý đặc biệt thiết kế cho tôi đấy." Không thể không nói cách này của bà cụ Tào vẫn có ích, bà cụ Dương cười nhẹ, khi nói chuyện thì nhìn về phía Kiêu Thiên Lý, ánh mắt kia rất yêu mến, thái độ cũng rất rõ ràng.

"Đã sớm nghe nói cô Kiều là thiên tài trong ngành thiết kế, xem ra đúng là danh bất hư truyền." Có người nhìn thấy thái độ của bà cụ Dương với Kiêu Thiên Lý thì liên tục nịnh hót.

"Nhưng sao bộ trang sức này của bà cụ Dương lại có chút quen mắt, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi." Bà Chung nhìn trang sức của bà cụ Dương thì hơi nhíu mày lại, bà Chung là người yêu thích trang sức nên có nghiên cứu kỹ vê nó, hơn nữa bà Chung cũng là người rất tích cực.

"Sao có thể được? Thiên Lý đặc biệt thiết kế cho tôi đấy." Bà cụ Dương nghe bà ta nói thì ngẩn người, có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Kiều Thiên Lý đứng bên cạnh bà cụ Dương đã thay đổi sắc mặt, trong con ngươi nhanh chóng lóe lên sự hoảng hốt, không thể nào, không thể nào trùng hợp như thế.

"Nhưng tôi thật sự nhìn thấy rất quen." Nếu là những người khác thì trong trường hợp này sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng bà Chung lại là người tích cực, bà ta nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đột nhiên kêu lên: "Đúng rồi, tôi nhớ rồi, lần trước tôi tham gia một buổi tiệc ở nước M, lúc đó bà Lam đeo một bộ trang sức giống như vậy."

Kiều Thiên Lý nghe thấy bà Chung nói thì sắc mặt lập tức thay đổi, cả người cô ta cứng đờ, cô ta không ngờ chuyện này lại trùng hợp như thế.

"Bà Lam? Bà Lam nào? Không nghe nói qua." Bà cụ Dương nhíu mày không vui, đương nhiên khí thế vẫn luôn kiêu ngạo.

"Bà Chung, ở những trường hợp này thì đừng nên nói lung tung." Lúc này trong lòng Kiều Thiên Lý vô cùng lo lắng, nhưng cô ta cố gắng kiêm chế mình, cô ta nói lời này còn mang theo cảnh cáo bà Chung.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng bà Chung lại là người phản ứng chậm.

"Tôi không nói bậy, lúc đó tôi còn chụp hình, mọi người nhìn xem chính là nó, có phải giống như đúc đúng không." Bà Chung lấy điện thoại ra tìm mấy tấm ảnh, sau đó đưa điện thoại cho mọi người xem.

Trong mấy trường hợp này thì mọi người thích nhất là xem kịch vui, mọi người thấy bà Chung lấy hình ra thì tự nhiên đến gần xem.

"Người này đúng là đeo một bộ trang sức giống như bà cụ Dương, chuyện này là thế nào?”

"Không lẽ có người sao chép thiết kế của cô Kiều sao?"

"Tôi chụp bức ảnh này vào nửa năm trước." Bà Chung nghe thấy người kia nói thì trả lời.

"Lúc đó bà Lam đeo trang sức do ai thiết kế?" Có người lại hỏi một câu, ý nghĩa của câu này có chút phức tạp.

"Tôi kiểm tra xem." Bà Chung làm việc rất nghiêm túc, kiểm tra tại chỗ, sau đó bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Thiên Lý, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Lúc ấy người thiết kế bộ trang sức này cho bà Lam chính là Kiều Thiên Lý."

Bà Chung vừa nói xong thì cả người Kiều Thiên Lý lung lay, trong lòng lập tức lạnh đi, cô ta không ngờ lại trùng hợp như thế.

Đúng vậy, đó là bản thiết kế của cô ta trước kia, bây giờ cô ta không nghĩ ra được ý tưởng tốt hơn, hơn nữa cô trộm bản thảo thiết kế kia nhưng không có thiết kế nào dùng được, cho nên cô ta mới dùng lại.

Cô ta nghĩ lần đó ở nước M, bà Lam cũng chỉ đeo một lần nên cho rằng sẽ không có ai nhận ra, nhưng không ngờ được lại xuất hiện tình huống này.

"Nếu nói như vậy, cô Kiều đã dùng lại bản thiết kế cho một người trước kia để cho bà cụ Dương đeo." Ông cụ Hàn cười lạnh nói một câu, không cần ông cụ Hàn nói thì mọi người cũng biết, nhưng lúc này ông cụ Hàn cố ý nói như vậy khiến cho một số người lúng túng.

Bà cụ Dương nhìn phía Kiều Thiên Lý, bà ta thấy phản ứng của Kiều Thiên Lý thì lập tức hiểu rõ, sắc mặt bà cụ Dương trở nên vô cùng khó coi, bà ta chưa bao giờ nhục nhã như thế.

Bà ta vốn là muốn nhục nhã Ông cụ Hàn, hiện giờ thế nhưng ngược lại bị Ông cụ Hàn nhục nhã, nhưng là bởi vì việc này cô ngược lại vô pháp phản bác.

"Ôi, bộ trang sức của bà cụ Hàn đúng là quá xuất sắc." Đúng lúc này, bà Chung đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nghe thấy bà Chung nói thì lúc này mới nhìn về phía Hinh Tú Bình đứng bên cạnh ông cụ Hàn, bọn họ đều kinh ngạc với bộ trang sức của Hinh Tú Bình.

"Thật là đẹp, lần đầu tiên tôi thấy bộ trang sức đẹp như thế."

"Đúng vậy, đúng vậy, liếc một cái đã làm cho người ta kinh ngạc."

Phụ nữ đều thích trang sức, bà chủ nhà giàu lại càng thích, một đám người nhìn vào bộ trang sức.

Hinh Tú Bình được bọn họ vây quanh thì hơi xấu hổ, nhưng trên mặt càng vui mừng và kiêu ngạo, đây là Nhã Thanh thiết kế cho bà, những người này khen ngợi bộ trang sức cũng có nghĩa là khen ngợi Nhã Thanh.

"Bà cụ Hàn, đây là sản phẩm mới của Hàn Thị sao? Tôi muốn chạy đi mua một bộ." Bà Chung luôn yêu thích trang sức, trang sức đẹp như vậy nên cũng muốn đi mua một bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc