CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Không phải.” Liên Cung khẽ nhíu mày, lúc trả lời câu này, giọng nói rõ ràng có chút lạnh lùng, trong mắt nhanh chóng lướt qua chút phức tạp.

“Tôi nghĩ lão đại cũng không thể quen bạn gái nhanh như vậy, trong lòng lão đại hẳn vẫn chưa thể quên Hàn Nhã Thanh đi? Mặc dù lần trước vì chuyện của Hàn Nhã Thanh, cậu ba Dương xém chút hủy đi chỗ này của chúng ta, nhưng chuyện tình cảm này có thể nói quên là quên sao.” Minh Viễn không nhịn được đùa vài câu, anh ta biết trong tình huống này, anh ta nói gì lão đại cũng sẽ không tức giận với anh ta.

Vì bây giờ cảm xúc của mọi người đều có chút đè nén, cần thả lỏng, cũng cần bộc phát.

Liên Cung nhìn anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh, nhưng cuối cùng lại không nói gì, vì đúng như Minh Viễn nghĩ, lúc này anh ta không có thời gian tính toán với mấy câu nói.

Thực ra, họ đã phá được tổ chức buôn bán người vài ngày rồi, nhưng luôn không tra ra người trên cùng của tổ chức đó.

Liên Cung bất giác nhìn Hàn Nhã Thanh một cái.

Họ đều rõ ràng, nếu tìm không ra người trên cùng, cho dù hủy đi tổ chức hiện tại, có thể không lâu sau, lại sẽ lòi ra một tổ chức mới.

Mấu chốt nhất chính là tên cầm đầu, tên đó rất không đơn giản.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Minh Viễn thì sững sốt, vội nhìn Liên Cung một cái.

Vì chuyện của cô, Dương Tầm Chiêu xém chút hủy đi chỗ của Liên Cung sao?

Đây là chuyện lúc nào? Sao cô không biết?

Hàn Nhã Thanh bỗng nhớ tới chuyện Liên Cung cầu hôn lần trước, Liên Cung vốn dáng vẻ quyết tâm theo đuổi, tuyệt không từ bỏ, hôm đó Liên Cung còn mời cô ăn cơm.

Nhưng sau đó lại đột nhiên không có chút tin tức nào.

Cho nên, lần đó thật sự là Dương Tầm Chiêu ra mặt sao? Hơn nữa Dương Tầm Chiêu còn xém chút hủy đi nơi của Liên Cung?

Dương Tầm Chiêu hung ác vậy sao?

Nhưng mà, lúc này Hàn Nhã Thanh đương nhiên sẽ không nói gì nhiều, vì Liên Cung căn bản không nhận ra cô, không biết cô chính là Hàn Nhã Thanh.

“Vậy vị mỹ nữ này là?” Minh Viễn rất kỳ quái với sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh vào lúc này, nơi này của họ vốn rất ít gặp phụ nữ, huống chỉ là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Liên Cung nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, lại không giới thiệu, có thể nhìn ra cảm xúc của anh ta lúc này không tốt lắm, ánh mắt có chút lạnh.

“Cô ấy là chuyên gia tâm lý học tội phạm chúng ta mời tới.” Tiểu Châu liền giới thiệu.

“Chuyên gia tâm lý học tội phạm? Cô chắc chứ?” Minh Viễn kinh ngạc: “Trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, đi thi hoa hậu tôi còn tin, chuyên gia tâm lý học tội phạm, tôi thật sự không thể tin.”

Minh Viễn nói rất thẳng, trai tráng thô lỗ nơi này vốn là nói chuyện không biết uyển chuyển, đều là nghĩ gì nói nấy.

Cho nên, biểu hiện của Liên Cung đã xem như cực kỳ tế nhị rồi.

“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?” Tiểu Châu có chút bất mãn lườm anh ta, sau đó lại nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt có chút phức tạp, thực ra trong lòng Tiểu Châu cũng khá tán đồng với cách nghĩ của Minh Viễn.

“Bên trên là ghét chúng ta còn chưa đủ loạn sao, cố ý thêm loạn cho chúng ta đi?” Khóe môi Minh Viễn thậm chí đã mang theo vài phần trào phúng rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh từ đầu tới cuối đều mặt đầy bình thản, dường như không nghe thấy lời của họ, giống như người họ nói không phải cô, cô luôn nhìn tình huống trong phòng thẩm vấn.

Liên Cung thấy cô phản ứng như vậy thì có chút ngoài ý muốn, người phụ nữ này nhìn thật sự đủ nghiêm túc, thật sự giống

được việc.

Liên Cung đang nghĩ, Hàn Nhã Thanh bỗng chuyển mắt nhìn anh ta, đối diện với ánh mắt của anh ta, giây phút đó, ánh mắt Liên Cung lại bất giác né tránh.

Sắc mặt cô vẫn như thường, không có bất kỳ dị thường nào, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, bỗng nói: “Bà ta không cần thẩm vấn nữa”

“Cái gì? Cô nói cái gì? Bà ta không cần thẩm vấn? Cô có ý gì?” Minh Viễn khẽ sững sốt, lập tức nói: “Cô vừa tới, không biết gì cả, lại chỉ huy lung tung như vậy? Lúc chúng tôi vừa phá tổ chức này, mấy người bị bắt đều nói bà ta chính là người đứng đầu của họ, lúc đó bà ta cũng không phản bác, nhưng chính vào lúc sắp lập án, bà ta lại đột nhiên nói mình là người bị hại, bà ta rõ ràng là đang giảo biện, không thẩm vấn nữa, chẳng lẽ chúng ta cứ thả bà ta đi như vậy?”

Sắc mặt Liên Cung lại đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhanh chóng nhìn Hàn Nhã Thanh, trong mắt mơ hồ có vài phân kinh ngạc.

“Anh cũng đã hoài nghi rồi, không phải sao?” Hàn Nhã Thanh không để ý Minh Viễn, mà là nhìn Liên Cung, chậm rãi bổ sung một câu.

Đáy lòng Liên Cung cả kinh!

Đúng, anh quả thực hoài nghi như vậy, nhưng sự hoài nghi đó ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không có khả năng, cho nên anh căn bản không nói ra.

Làm sao cô nhìn ra trong lòng anh có nghi ngờ như vậy.

Anh đã quan sát vài ngày mới có chút hoài nghi đó.

Nhưng cô vừa rồi chỉ nhìn một lát đã chắc chắn bà ta không phải nhân vật mấu chốt?

Cô dựa vào cái gì mà cho rằng như vậy? Hơn nữa cô trực tiếp nói không cần thẩm vấn bà ta nữa, cô không sợ lầm sao?

Anh chỉ là sợ sai lầm, sẽ ảnh hưởng với thẩm vấn bình thường cho nên mới luôn không nói ra nghi vấn trong lòng.

“Lão đại, anh nghi ngờ cái gì?” Minh Viễn cũng sững sốt, có chút ngây ngốc hỏi Liên Cung một câu.

“Nói thử suy nghĩ của cô.” Đôi mắt Liên Cung nhìn Hàn Nhã Thanh, lúc này biểu cảm rõ ràng thêm vài phân nghiêm túc.

“Không suy nghĩ gì, tôi cần hiểu tình huống thêm một bước.” Hàn Nhã Thanh không trực tiếp trả lời anh ta, cô vừa tới, vẫn chưa hiểu tình huống, cô cần biết ai sai khiến bà ta, cô cần biết mục đích của người phía sau.

“Không suy nghĩ gì, cô liền nói không cần thẩm vấn người này? Cô, cô thế này là sao?” Minh Viễn tức giận, lại nói vài câu.

“Nhưng mà, bà ta rõ ràng có điều che giấu.” Liên Cung có chút nghi ngờ bà ta không phải người trên cùng của tổ chức đó, nhưng bà ta nhất định có điêu che giấu.

“Chút chuyện bà ta che giấu không quan trọng, hoặc là căn bản chính là chuyện các anh đã nắm chắc, chỉ là bà ta vẫn chưa biết.” Hàn Nhã Thanh trả lời rất nhanh, rất rõ ràng.

“Sao cô biết?” Rõ ràng Minh Viễn luôn không tin: “Chúng tôi thẩm vấn năm ngày cũng không thẩm vấn ra, cô chỉ nhìn một cái như vậy đã biết chuyện bà ta che giấu không quan trọng, cô là thần tiên sao?”

“Lão đại, tôi cảm thấy bà cụ này quá gian xảo, tôi cảm thấy bà ta che giấu quá sâu, bà ta tuyệt đối không phải nông phụ làm ruộng bình thường, tôi thấy trên tay bà ta không có vết chai, cũng không có vết nứt, làm ruộng có thể như vậy sao? Anh lại nhìn mặt bà ta, mặc dù trên mặt có nếp nhăn, nhưng ít hơn quá nhiều so với các bà làm nông bình thường, hơn nữa, da bà ta rất trắng, căn bản chưa từng dầm mưa dãi năng.” Minh Viễn rõ ràng cũng quan sát rất tỉ mỉ.

Chính vì điểm này, bà ta mới càng khiến người ta hoài nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc