TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Đưa cô ta đến bệnh viện đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần như là mảnh băng rơi vào người: “Cho cô ta khám bệnh, rốt cuộc có phải là mang thai hay không, sau khi có kết quả kiểm tra rồi thì nói với tôi.”

Lang An lập tức gật đầu: “Dạ.”

“Đừng mà!” Thẩm Cửu dùng sức vùng vẫy: “Dạ Âu Thần chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, anh có tư cách gì mà để bọn họ đối xử với tôi như vậy, thả tôi ra!”

“Thả ra à?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần trở nên lạnh lùng, giọng nói ảm đạm: “Nếu để cho tôi phát hiện cô đang mang thai, chắc có lẽ là cô biết hậu quả rất rõ ràng.

Sau khi biết cô không phải là người mà mình muốn tìm, Dạ Âu Thần đối xử với Thẩm Cửu vẫn không hề có lòng thương tiếc.

“Các người nhanh lên đi, mang cô ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Lang An khua tay múa chân.

Mặc dù là Thẩm Cửu không đồng ý, nhưng mà vẫn rất nhanh liền bị mang ra ngoài, sau đó bị nhét vào trong xe.

Trên đường đi, Thẩm Cửu đều rất kháng cự, nhưng mà cô lại không thoát khỏi sự trói buộc của bọn họ, sau đó cô bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện, lại nhìn thấy người bác sĩ trước đó.

Một đám người đi rồi mà lại quay lại, để cho nhóm người lúc nãy nhìn thấy tất cả mọi chuyện tự động lùi qua một bên.

Những người này nhìn hung thần ác sát, cũng không dễ trêu chọc.

Ai cũng không muốn kéo lửa vào người.

Toàn bộ quá trình không biết tốn bao nhiêu thời gian, Thẩm Cửu đều bị ép phải tiếp nhận.

Sau khi kết thúc, bản thân của Thẩm Cửu và kết quả được đưa đến trước mặt của Dạ Âu Thần cùng một thể.

Sắc mặt của Lang An nghiêm túc, sau khi đồng cảm nhìn Thẩm Cửu một chút, sau đó lại giao kết quả cho Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần không đưa tay nhận lấy, chỉ là dùng giọng nói lạnh như băng mà hỏi: “Kết quả thế nào?”

Lang An nhìn một chút, cuối cùng vẫn nói: “Quả thật là mang thai.”

Trong nháy mắt đó, Thẩm Cửu cảm giác thành lũy mà cô dày công tích lũy đã bị xuyên thủng.

Tin tức cô mang thai đã bị Dạ Âu Thần biết rồi, vậy thì sau này cô còn có thể ở

nhà họ Dạ nữa không?

Quả nhiên ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lẽo như dao: “Muốn để Dạ Âu Thần tôi gánh chịu cho cô, cô không có tư cách này đâu.”

Thẩm Cửu ngước mắt lên, luống cuống nhìn anh.

“Anh có thể cho tôi một chút thời gian được không, lần này mang thai, ngay cả chính tôi cũng không biết.”

“Hửm?” Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô muốn nói với tôi là cô hoàn toàn không biết rõ tình hình lần này, đi bệnh viện chính là muốn phá bỏ đứa bé à?”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu sửng sốt một chút.

Cô thừa nhận là mình muốn xử lý chuyện này trong im lặng.

Nhưng mà trong đầu của cô chưa hề xuất hiện suy nghĩ muốn phá bỏ đứa bé

này.

Dạ Âu Thần đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, sắc mặt âm trầm giống như là cái đêm trước khi giông bão tới: “Nếu không thì để tôi cho một cơ hội nha, muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dạ, vậy thì phá bỏ đứa bé này đi.”

Thẩm Cửu từ từ trừng to mắt, phá bỏ đứa bé đi?

“Không, không thể!”

“Không thể à?” Dạ Âu Thần trào phúng nhìn cô: “Cô sẽ không thật sự cho rằng Dạ Âu Thần tôi sẽ chấp nhận một đứa con hoang đó chứ?”

Con, con hoang? Đôi môi tái nhợt của Thẩm Cửu run rầy.

Cô cũng không nghĩ đến là mình sẽ mang thai.

“Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng mà lại vô tình,

lời nói ra giống như là thuốc độc: “Cô sẽ không cho rằng mang theo đứa con của chồng trước cô đến nhà họ Dạ của tôi, Dạ Âu Thần tôi sẽ chấp nhận đó à, hay là nói cảm thấy tôi tàn phế, xem thường tôi?”

Thẩm Cửu lắc đầu. “Tôi không có suy nghĩ như vậy.”

Căn bản là cô cũng không ngờ đến là mình sẽ mang thai, cô với Lâm Tuấn ở bên nhau hai năm, cho đến bây giờ anh ta cũng không chạm vào cô.

Làm cho cô biết được mình sẽ mất đi đời con gái trong đêm mưa đó, sau đó duy nhất một lần mà lại mang thai.

Mọi thứ giống như là bức tường sụp đổ, điên cuồng đè nặng ở trên vai của Thẩm CUU.

“Cầu xin anh đó!” Mặc dù là Thẩm Cửu nghĩ đến là mình không thể mang thai, nếu như cô mang thai thì sẽ làm cho cô

không thể sống nổi ở nhà họ Dạ, có lẽ còn bị trực tiếp đưa về nhà họ Thẩm, đến lúc đó nhà họ Thẩm sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Mạc Thành.

“Cho tôi một chút thời gian nữa đi.”

“Được.” Dạ Âu Thần mang theo nụ cười khát máu: “Đối với loại phụ nữ ham mê hư vinh như là cô, quả thật hẳn nên cho cô chút thời gian nữa. Như vậy đi, cho cô ba ngày, tự cô đi phá bỏ nó.”

Thẩm Cửu mở to mắt.

“Nếu như ba ngày sau mà cái đứa con hoang đó vẫn còn ở trong bụng, vậy thì cô cút khỏi nhà họ Dạ cho tôi.”

Nói xong, Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời đi.

Ở hiện trường cũng chỉ còn lại có một mình Thẩm Cửu, cô ngồi sụp xuống đất, tay chân lạnh ngắt.

Một hồi lâu sau, hai tay của Thẩm Cửu

run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi cho người bạn thân của mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Hàn Mai Linh, người bạn thân của Thẩm Cửu lái xe đến đón cô.

Thẩm Cửu thất hồn lạc phách được cô ấy đưa về nhà.

“Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Mai Linh rót một ly nước trái cây lạnh đưa qua cho cô: “Uống một chút đi.”

Thẩm Cửu đưa tay nhận lấy, thế nhưng lại đặt xuống.

Trong bụng của cô còn có một sinh mệnh nhỏ nữa, cô vẫn không nên uống đồ lạnh lung tung.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thẩm Cửu liền giật mình.

Tại sao cô… lại quan tâm đứa bé này như vậy?

“Sao vậy? Trước kia không phải cậu

thích cái này nhất hả?” Hàn Mai Linh nhìn cô lại bỏ ly nước trái cây xuống, hơi kinh ngạc nhíu mày.

“Bây giờ không thể uống được.” “Tại sao chứ?” “Tớ đang mang thai.”

Ban đầu thì Hàn Mai Linh không có phản ứng, một lát sau thì gật đầu: “Cũng đúng thôi, kết hôn hai năm rồi, nên mang thai rồi đó.”

“Tớ vừa mới ly hôn một tháng trước.”

“Cái gì chứ?”

“Sau đó thì gần đây tớ vừa mới kết hôn.

“Chờ đã Thẩm Cửu mẹ kiếp, tốc độ nói chuyện của cậu có thể đừng nhanh như vậy được hay không hả? Ly hôn rồi lại kết hôn, cậu đang nói đùa cái gì vậy, để tớ tiêu hóa trước cái đã.”

Hàn Mai Linh che ngực, một bộ dáng hoảng sợ.

Thẩm Cửu đành phải nói cho cô ấy nghe những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, Hàn Mai Linh mới hiểu được: “Cho nên, bây giờ cậu là vợ của cậu hai nhà họ Dạ?”

“Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, có lẽ là rất nhanh liền không phải nữa rồi.”

“Tớ bóp chết cậu.”

Hàn Mai Linh đột nhiên nhảy dựng lên, giả bộ ra vẻ như bóp lấy cái cổ trắng nõn của cô: “Chuyện lớn như vậy mà bây giờ cậu mới nói cho tớ biết, chúng ta có còn phải là bạn bè hay không vậy, sao cậu lại không nói cho tớ biết sớm một chút?”

“Chuyện này xảy ra đột ngột, tớ cũng không biết phải mở miệng như thế nào.”

“Vậy thì cũng phải nói với tớ chứ, chuyện nghiêm trọng như vậy mà.” Suy

nghĩ một lát, Hàn Mai Linh đột nhiên lạnh lùng nói: “Tớ sẽ đi cùng cậu đến bệnh viện để phá bỏ đứa bé này.”

Nghe nói vậy, Thẩm Cửu liền ngẩng đầu lên: “Phá bỏ đứa bé?”

“Chẳng lẽ là cậu muốn giữ lại hả? Đây chính là con của một kẻ xa lạ đó, Cửu à, cậu đừng có hồ đồ mà, ai mà biết người đàn ông kia là người như thế nào, nhất định phải phá bỏ.”

Hàn Mai Linh nghiêm túc nói.

“Nhưng mà đã hình thành sinh mệnh trong bụng của tớ rồi, phá bỏ nó có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”

Thẩm Cửu cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về bụng của mình: “Đó dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ.”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, mới có một tháng thôi, căn bản cũng không có hình hài gì đâu. Bây giờ cậu không phá nó, chờ

thêm mấy tháng nữa cậu sẽ hối hận đó.” Nói đến đây, Hàn Mai Linh lại có bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, đây chính là con của người đàn ông xa lạ đó, cậu không phá nó thì cậu không ở lại nhà họ Dạ được đâu, rồi về nhà họ Thẩm ba mẹ của cậu sẽ bỏ qua cho cậu à?”

Những lời nói này đã thức tỉnh Thẩm Cửu, cô bỗng chốc ngẩng đầu lên đối mặt với Hàn Mai Linh.

Hàn Mai Linh nói không sai, nếu như cô còn muốn ở lại nhà hỏi Dạ, vậy thì không thể giữ đứa bé này lại được.

Chẳng lẽ cô không còn cách nào khác à?  

Bình luận

Truyện đang đọc