Ý nghĩa rất rõ ràng.
Hàn Minh Thư cười nói: “Ba chị hi vọng chị không cầu xin người khác, nhưng quan hệ giữa hai nhà chúng ta tốt như vậy, không phải người khác, chị cũng không nói, chính là chúng tôi cũng sẽ giúp chị thôi.”
Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ tới sẽ có loại xử lý tình huống này.
“Thế nào? Chị thấy không đúng sao? Coi như chúng tôi bí mật giúp chị, chị cũng không biết.
Đây không phải là chống lại ý định ban đầu của ba chị đâu.”
Ngay khi vừa nói xong, Hứa Yến Uyển đã bước tới và ôm lấy Hàn Minh Thư: “Minh Thư, chị rất vui vì em có tấm lòng như vậy. Nhưng chị đã quyết định bắt đầu từ đầu. Chị đã từng nhận quá nhiều sự bảo bọc của ba. Chị chưa bao giờ biết lại có chuyện hiểm ác như vậy trên thế giới. Nếu không có tai nạn lần này, chị có thể sẽ sống một cuộc sống ngu ngu đần đần cho đến già. Chị đến đây không phải để cầu xin mà để thực hiện ước mơ của mình. Chị đã từng muốn quay lại gặp người quen, nhưng xung quanh còn quá nhiêu chuyện vụn vặt nên chị chưa bao giờ có cơ hội. Nhìn thấy anh trai em sống tốt, tất cả mọi người đang sống rất tốt, và chị có thể yên tâm sống cuộc sống của riêng mình.”
Nói một phen như vậy, khiến Hàn Minh Thư vô cùng cảm động, ấn tượng của cô đối với cô ta có chút cải thiện.
Cô cảm thấy dù thế nào thì Hàn Thanh cũng nên giúp đỡ cô ta từ mối quan hệ bạn bè trước đây giữa hai gia đình, nhưng cô không biết Hứa Yến Uyển có chấp nhận hay không.
Nếu cô ta đã duy trì suy nghĩ này, cô ta không nên đến gần Hàn Thanh quá.
Trên đường trở về, Đậu Nành rầu rĩ không vui, cúi đầu không nói tiếng nào, còn Giá Đỗ Nhỏ đã ngủ say, Dạ Âu Thần đắp thêm cho cô một chiếc chăn bông để cô không bị cảm.
Hàn Minh Thư nhận thấy rằng Đậu Nành đang chán nản và hỏi cậu bé: “Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy, Đậu Nành lắc đầu ngán ngẩm: “Thằng nhỏ này đã lớn, bây giờ còn có bí mật”
Hàn Minh Thư cười vươn tay xoa đầu cậu bé, đến gần nhẹ giọng hỏi: “Con không muốn nói, vậy thì để mẹ đoán, bởi vì dì Yến Uyển quá tốt nên Đậu Nành của chúng ta đang khẩn trương, sốt ruột?”
Đậu Nh:”..”
Cậu bé nhìn Hàn Minh Thư một cách chán nản.
Quả nhiên là mẹ mình, không gì giấu được mẹ “Hừ”
Đậu Nành khit mũi: “Không, dì Tiểu Nhan là người tốt nhất, và Đậu Nành thích dì Tiểu Nhan nhất” Giọng điệu của Hàn Minh Thư khá bất lực: “Con, một đứa trẻ là một đứa trẻ, cậu và Dì Tiểu Nhan bây giờ đang ở cùng nhau, con còn lo lắng điều gì? Con không tin dì Tiểu Nhan của con đủ tốt, hay con không tin tưởng vào cậu của con?”
Đậu Nành nói không chút do dự: “Con không có lòng tin vào cậu!”
Hàn Minh Thư: “… Con thật sự là … Lời này để dì Tiểu Nhan nghe được, cô ấy hẳn là có ý kiến với con, lại dám nói như vậy với bạn trai cô ấy.”
“Hừm, dì Tiểu Nhan chiều chuộng con nhất nên sẽ không đối xử với con như thế đâu”
“Điều đó không nhất thiết. Sau này, dì Tiểu Nhan sẽ trở thành dì của con và có một đứa con riêng của mình, sau đó …”
“Mẹ ơi! Mẹ đang chia rẽ tình cảm giữa con và dì Tiểu Nhan:”
“Ôi”
Hàn Minh Thư xoa đầu cười: “Bị mẹ phát hiện sao? Đứa con mà mình sinh ra lại bênh dì Tiểu Nhan hơn thế này, quan tâm đều để hết trên người cô ấy, lại còn không cho mẹ ghen tị, không cho dùng chút thủ đoạn sao?”
Đậu Nành suy nghĩ một chút, chủ động chạy tới ôm lấy eo Hàn Minh Thư xoa xoa cánh tay: “Mẹ ơi, đừng để Dì Yến Uyển gặp cậu thường xuyên được không?” Và dì Tiểu Nhan sẽ chỉ trở thành một người dì, không phải là một người mẹ. Nhưng Mẹ sẽ luôn là Mẹ, là người thân thiết nhất với Đậu Nành trên thế giới này.”
Nói xong, Đậu Nành không cọ cọ, làm nũng.
Cậu bé thực sự không phải là ai để chơi đùa một cách gượng gạo.
Hàn Minh Thư chỉ muốn nói điều gì đó, nhưng ba cậu bé đã dùng một tay nâng cổ áo của Đậu Nành lên và kéo nó ra khỏi vòng tay của Hàn Minh Thư.
Đậu Nành: “… Ba xấu, để con xuống!”
Dạ Âu Thần vô cảm: “Tránh xa người phụ nữ của ba ra.”
Đậu Nành: “Con không! Đây là mẹ con! Mẹ là người thân thiết nhất với Đậu Nành!”