Tạm thời thì Thẩm Cửu không dám trở về nhà họ Dạ, lề mề lề mà ở chỗ của Hàn Mai Linh đến ban đêm mới về nhà.
Trên đường đi, cô còn đang suy nghĩ một lát nữa về nhà trước hết cô phải đi tắm, sau đó vào trong chăn mà ngủ, đèn vừa tắt chắc chắn là Dạ Âu Thần sẽ không đặc biệt kéo cô ra từ trong chăn.
Chỉ là Thẩm Cửu không ngờ đến, Dạ Âu Thần lại trở về từ sớm.
Sau khi bước vào cửa, Dạ Âu Thần vừa mới rửa mặt xong, Lang An đang đứng ở sau lưng của anh dùng khăn lông lau khô tóc cho anh. Thấy Thẩm Cửu trở về, cũng chỉ nhìn thoáng qua cô liền thu hồi tầm mắt.
Hoàn toàn không thèm nhìn cô.
Như thế này thì cũng rất tốt, Thẩm Cửu thầm nghĩ ở trong lòng, sau đó quay người đi vào nơi hẻo lánh, cô tìm quần áo để thay rồi đi vào trong phòng tắm.
Thẩm Cửu lọ mọ thật lâu cũng không bước ra từ trong phòng tắm, cô sợ đi ra thì phải đối mặt với Dạ Âu Thần.
Cốc cốc…
Thẩm Cửu đang suy tư, ở bên ngoài truyền đến giọng điệu lạnh lùng của Dạ Âu Thần.
“Phòng vệ sinh là của cô à, cô còn muốn ở trong đó chiếm cứ bao lâu nữa?” Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu giật nảy mình, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống,
may mắn là cô vịn được vào tường.
“Lập tức ra ngay đây.” Thẩm Cửu xấu hổ đóng nước lại, nhanh chóng vắt khô khăn lau người, sau đó vội vàng mặc quần áo.
Cô muốn làm con rùa đen rút đầu, thế nhưng mà Dạ Âu Thần lại không cho, cho nên lúc đi ra tóc của Thẩm Cửu vẫn ẩm ướt. Mái tóc rối bời quấn thành một chỗ chòang ở trên vai của cô, nước ở phía trước trực tiếp xuyên vào trong quần áo, làm cho quần áo vừa mới mặc của cô lại ướt nữa.
“Anh, anh muốn sử dụng hả? Tôi xong rồi.”
Nói xong rồi, Thẩm Cửu cẩn thận từng li từng tí đi vòng qua anh.
Bộp!
Lúc đi ngang qua người của anh, trong lúc đó lại bị Dạ Âu Thần bắt lấy cổ tay lại.
Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện trừng to đôi mắt xinh đẹp, tầm mắt rũ xuống nhìn chằm chằm vào tay của anh, khẩn trương đến nỗi nói lắp: “Anh làm cái gì vậy?”
“Hửm?” Một cái tay khác của Dạ Âu Thần chuyển động xe lăn mắt nhìn về phía cô: “Đã đến thời gian ước định rồi, người phụ nữ cưới lần hai.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo lạnh lùng.
Đôi mắt sắc bén của anh âm trầm như đêm tối, nguy hiểm giống như thú dữ đang ẩn nấp.
Thẩm Cửu không quen nói dối, cho nên cô căn bản cũng không dám nhìn vào mắt của đối phương, cô nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi đã bỏ đứa bé rồi.”
Đúng vậy!
Đầu óc của cô đần rồi!
Không nghĩ ra được kế hoạch tốt gì.
Cô cũng không biết phải làm như thế nào để thuyết phục Dạ Âu Thần chấp nhận đứa bé này.
Bởi vì lai lịch của đứa bé này, ngay cả chính cô cũng không biết được, nhưng mà cô biết đó là một sinh mạng ở trong bụng của cô, cùng với cô hợp thành một thể.
Nếu như cô tùy tiện vứt bỏ nó, vậy thì chẳng phải cô là hung thủ giết người đó sao?
“Vậy à?“ Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, giọng điệu chế nhạo.
Thẩm Cửu lập tức căng thẳng, đến lông mi cũng run rầy, giọng nói thấp hơn mấy phần: “Tôi tôi tôi thật sự bỏ…”
Nói xong, hai tay của cô run rấy lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Dạ Âu Thần: “Đây là bằng chứng sinh non, anh xem một chút đi.”
Dạ Âu Thần không nhận lấy.
Trong không khí lưu chuyển hơi thở khó chịu.
Đầu của Thẩm Cửu cúi thằng xuống phía dưới, vẫn chưa lau mái tóc vẫn còn đang nhỏ xuống giọt nước.
“Là thật đó.” Thẩm Cửu lại bổ sung thêm một câu, nhưng mà giọng điệu rõ ràng nghe không có sức lực gì.
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ra lấy tờ giấy ở trong tay của cô: “Ai có lá gan lớn như vậy, thế mà lại làm giả cho cô, một tờ giấy chứng minh giả, cũng muốn lừa gạt qua con mắt của Dạ Âu Thần tôi đó à?”
Chứng minh sinh non bị vò lại thành một cục, ném ở bên chân của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thân hình mảnh khảnh run lên một cái, đôi môi của cô run rầy tái nhợt: “Anh…”
Lực đạo trên cổ tay tăng thêm mấy phần, Thẩm Cửu cảm giác cổ tay của mình gần như muốn bị bẻ gãy, cô đau đến nỗi nhăn mi lại, nhưng lại cắn chặt môi
dưới không phát ra tiếng động.
“Tôi đã sớm đoán được người phụ nữ như cô sẽ không thành thật mà.” Dạ Âu Thần vừa dùng sức một cái liền kéo cô vào trong ngực, không cho cô bất cứ cơ hội gì để giãy dụa, đưa một cái túi trong suốt nhỏ bé vào trong tay của cô.
Thẩm Cửu cúi đầu nhìn thấy ở trong túi có đựng một viên thuốc nhỏ màu trắng.
Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của cô tái nhợt, hai tay run rẩy muốn ném viên thuốc đó đi, lại bị Dạ Âu Thần nắm càng chặt hơn.
“Cuộc đời Dạ Âu Thần tôi hận nhất chính là người phụ nữ giống như cô, ích kỷ nhưng lại giả vờ vô tội phá hư gia đình của người khác, mang theo con của người khác gả vào nhà, mang theo mục đích không thuần khiết mà còn muốn bình yên vô sự?”
Anh tự tay tháo cái túi ra, nụ cười đột
nhiên trở nên tà mị khát máu.
“Không phải là muốn ở lại nhà họ Dạ à? Ngoan, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc này xuống đi, tôi sẽ để cô ở lại đây mà làm mợ chủ.
Không cần suy nghĩ thì Thẩm Cửu cũng biết được đó là thuốc gì, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, sắc mặt của cô trắng bệch đến trong suốt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đang bị anh kiềm chế run rẩy cực kỳ dữ dội.
“Không, tôi không muốn! Dạ Âu Thần, anh tin tưởng tôi đi, tờ giấy chứng minh đó không phải là giả đâu, tôi thật sự đã phá bỏ đứa bé rồi. Anh tin tôi đi, tin tôi đi có được không?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh đến nỗi không có nhiệt độ, ngón tay thon dài dễ như trở bàn tay nắm lấy cái cằm của cô, khiến cho cô há miệng ra một, cái tay khác trực tiếp vô tình nhét viên thuốc vào
trong miệng của cô.
Toàn bộ quá trình Thẩm Cửu đều là phản kháng, nhưng mà sức lực của nam nữ chênh lệch nhau quá là xa, cô dưới sự kiểm chế của Dạ Âu Thần khẽ cử động một cái cũng không thể động được, chỉ có thể trơn mắt nhìn anh nhét viên thuốc vào trong miệng của mình.
Mùi vị đặc biệt của viên thuốc tan ra một chút sau khi đầu lưỡi chạm vào, vị đắng đánh vào trong tâm trí của Thẩm Cửu,dạ dày của cô bắt đầu cuồn cuộn.
“Buông tôi ra…”
“Nuốt vào.” Dạ Âu Thần vô tình đè cô lại, dụng ý muốn đẩy viên thuốc ở trong miệng của cô vào, ánh mắt đó, biểu cảm đó giống như là một xác chết vừa mới sống dậy, không có bất cứ tình cảm gì mà làm chuyện này.
Thẩm Cửu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, từ trong cổ họng phát ra một
âm thanh nôn mửa. Dạ Âu Thần nhíu mày lại.
Thấy cô thật sự có xu thế muốn nôn ra, Dạ Âu Thần buông cô ra.
Một giây sau, Thẩm Cửu giống như là mũi tên bỗng nhiên xông ra ngoài.
Dạ Âu Thần nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó xông vào trong phòng tắm, dựa ở trên bồn rửa tay mà nhổ ra, khuôn mặt tuấn tú thoáng xanh lên, lạnh lùng ở trong mắt tăng thêm mấy phần.
Thẩm Cửu dựa ở trên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo, mùi vị đắng của viên thuốc đó ở trong miệng thật lâu sau cũng không tiêu tan, không ngừng đánh vào thị giác của cô, khiến cho cô hết nôn lại nôn.
Nhưng mà chuyện khiến cho cô cảm thấy vui mừng chính là viên thuốc đó cũng đã bị cô phun ra ngoài, không có nuốt vào.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Thẩm Cửu mới khôi phục lại nguyên trạng, nhưng mà thân thể của cô đã mệt đến hết sức. Cô miễn cưỡng dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, sau đó thân thể xụi lơ ngồi ở trên bồn cầu.
Rõ ràng là vừa mới tắm xong, nhưng lúc này cái trán và cổ cô lại đổ mồ hôi lít nha lít nhít.
Bụng đau quá…
Thẩm Cửu vô thức che bụng của mình lại.
Cô nhớ là mình đã phun viên thuốc đó ra rồi, nhưng mà sao bụng lại đau như vậy chứ, chẳng lẽ là trong lúc bất tri bất giác đã nuốt một chút, cho nên sinh ra ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Cửu
dần hoảng loạn.
Sắc mặt tái nhợt giống như là quỷ, cô từ
từ đứng dậy từ trên bồn cầu, lão đảo che lấy bụng bước ra bên ngoài.
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng lên: “Đi đâu?”
Thẩm Cửu không đáp lại, kiên cường đi ra bên ngoài.
“Đứng lại!“ Dạ Âu Thần quát to một tiếng, còn thật sự hét kêu Thẩm Cửu trở lại, bóng dáng nhỏ bé đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, lại đột nhiên ngã sang một bên.