Chương 880:
Đi cũng vô dụng, Đoan Mộc Tuyết có chút áo não “Vậy người vừa rời đi là chức vị gì? Tại sao cô ta có thể ở đây?
“Cô ấy là trợ lý tôi tuyển vào. Chị Lâm nhàn nhạt trả lời một câu.
Đoan Mộc Tuyết dừng bước: “Trợ lý của cô sao? Vậy cô có cần trợ lý nữa không? Tôi cũng có thể làm trợ lý của cô.”
Làm trợ lý của thư ký, cô ta khẳng định có thể mỗi ngày nhìn thấy Dạ Âu Thần.
Nghe vậy, chị Lâm không nhịn được cười: “Cô Đoan Mộc, cô nói như vậy thật đúng là làm khó tôi, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ của tập đoàn Uất Trì mà thôi, chuyện tuyển trợ lý cũng không phải tôi có thể tự mình làm chủ. Hơn nữa công ty cũng không có việc gì nhiều đến mức phải tuyển hai trợ lý.
Đoan Mộc Tuyết rất thất vọng: “Vậy tôi có thể làm gì tốt đây? Tôi thật sự chỉ muốn giúp anh Thâm mà thôi, chị thư ký, chị có thể giúp tôi nghĩ cách không?”
Hai người đã vào thang máy, chị Lâm ấn nút xuống tầng, nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, cái gì cũng không làm được.”
Đoan Mộc Tuyết bĩu môi, có chút tức giận: “Vậy tôi đi tìm ông nội Uất Trì, để ông ấy giúp tôi sắp xếp một chức vị.
Cô ta đã nói như vậy, vậy thì càng không phải là chuyện mà một thư ký như cô ấy có thể nhúng tay vào mắt thấy tầng trệt sắp đến, chị Lâm liền chuyển ý tứ của Uất Trì Thần cho Đoan Mộc Tuyết.
“Cô Đoan Mộc, bình thường công việc của tập đoàn Uất Trì rất bận rộn, ý của tổng giám đốc là hy vọng sau này cô đừng đến quấy rầy anh ấy nữa.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết lập tức trừng mắt: “Chị nói cái gì?”
Cô ta vẫn đang nghĩ cách, không muốn đắc tội với chị Lâm, không ngờ một giây sau chị Lâm không nể mặt cô ta chút nào.
Chị Lâm cảm thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, lui về phía sau một bước nhỏ: “Đây đều là ý của tổng giám đốc, có phải hôm nay cô Đoan Mộc đã quấy rầy tổng giám đốc rồi không?”
Quấy rầy? Đoan Mộc Tuyết tức giận cắn môi dưới: “Tôi cũng chỉ vào một lát, sao lại quấy rầy anh ấy? Chị có hiểu sai ý của anh Thâm không vậy? Tôi đã chăm sóc anh ấy khi anh ấy không khỏe. Tôi và anh Thâm, quan hệ rất tốt, tương lai cũng sẽ đính hôn.”
Cô ta sốt ruột nói ra toàn bộ.
Chị Lâm nghe tin họ sẽ đính hôn, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trên thực tế nhà Uất Trì với nhà Đoan Mộc nếu quả thật truyền ra tin tức đính hôn, vậy cô ấy thật đúng là cảm thấy rất bình thường.
Dù sao hai gia tộc lớn đính hôn là chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên …
Câu nói kia của tổng giám đốc mang theo sự tàn bạo, cuộc hôn nhân này… Thật đúng là không nhất định có thể diễn ra.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, chị Lâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, mỉm cười nói: “Tôi sẽ đưa cô Đoan Mộc đến đây thôi, nếu cô Đoan Mộc có vấn đề gì khác, có thể đợi đến tối tan tầm sẽ đến nhà Uất Trì tự mình hỏi.”
Đoan Mộc Tuyết thất hồn lạc phách đi ra thang máy.
Sau khi chị Lâm trở lại phòng thư ký, Hàn Minh Thư đang in tài liệu, thấy cô ấy đi vào, liền gọi cô ấy một tiếng: “Chị Lâm.”
“Ừm.” Chị Lâm gật đầu.
Hàn Minh Thư do dự một chút, nói một câu: “Cảm ơn chị Lâm vừa giải vậy cho em.”
Nghe vậy, chị Lâm nhíu mày: “Giải vây? Giải vây cái gì? Chị đã giải vây cho em khi nào?”
Hàn Minh Thư: “…”
Xem ra cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này, một khi đã như vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể thản nhiên cười cười, không nói tiếp.
Chị Lâm vốn không có ý định đi quan tâm những chuyện này, nhưng thấy cô im lặng, lại đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ, cất bước đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại gặp cô ta trong nhà vệ sinh?”