Hắt xì…
Trong giấc ngủ say, đột nhiên Thẩm Cửu hắt hơi một cái, sau đó choàng tỉnh.
Đôi mắt ngái ngủ nhìn trần nhà của căn phòng hồi lâu mới phản ứng được, vô thức muốn kéo chăn lên.
Lại có một đôi tay nhanh hơn, trước khi tay cô cử động thì đã kéo chăn mền lên giúp cô.
Thẩm Cửu nhìn về phía người kia…
“Cậu, cậu Dạ…” Thẩm Cửu gọi tên đối phương, nghĩ muốn ngồi dậy.
Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Chỉ mới ngủ có nửa tiếng mà đã đá chăn, cô cho rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Giọng điệu lạnh lẽo lại mang theo cưng chiều này khiến Thẩm Cửu đơ ngay tại chỗ, bối rối nhìn anh.
Rốt cuộc Dạ Âu Thần đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi, tôi cũng không biết vì sao lại thế?” Cuối cùng, Thẩm Cửu chỉ có thể lắp bắp giải thích.
Dường như cô đã có thói quen đá chăn mền, nhưng mà… không ngờ Dạ Âu Thần lại sẽ đắp chăn giúp cô.
“Ngốc.” Dạ Âu Thần quét mắt nhìn cô một lượt rồi thu lại ánh mắt.
Chữ ‘ngốc’ kia khiến sắc mặt Thẩm Cửu đỏ bừng, cô theo bản năng muốn cắn môi dưới của mình, giọng nói thăm thẳm mà nhẹ nhàng của Dạ Âu Thần lại vang lên: “Vết thương còn chưa khỏi lại muốn có thêm vết thương mới sao?”
Vì thế động tác của Thẩm Cửu lập tức ngừng lại, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
“Tỉnh rồi thì thu dọn, về nhà.” Dứt lời, Dạ Âu Thần lái xe lăn xoay người rời khỏi trước giường cô.
Thẩm Cửu sững sờ một lát mới vén chăn ngồi dậy, khi cô định hỏi mình mặc cái gì thì đã nhìn thấy một bộ quần áo đặt ở cuối giường, hình như là chuẩn bị cho cô.
Lúc này cô mới đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thấy dáng đi của Thẩm Cửu vô cùng kỳ lạ, khóe môi anh không nhịn được cong lên.
Khi Thẩm Cửu thay quần áo lại cảm thán những dấu vết trên người mình, trước đó cô còn đang buồn rầu vì những dấu vết này, nhưng bây giờ sau khi biết nó là do Dạ Âu Thần để lại, bỗng dưng tâm trạng của cô không còn phiền muộn như trước nữa.
Thay xong, Thẩm Cửu chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, bước đến trước mặt Dạ Âu Thần.
Truy cập
đọc full nhé. “Bây giờ chúng ta trở về sao?”
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm.
Váy là anh lấy từ tủ quần áo trong nhà, váy liền màu lam nhạt tôn lên vóc dáng vô cùng hấp dẫn của cô, chỉ là… hai mắt Dạ Âu Thần híp lại, bỗng nhiên cởi áo khoác trên người.
“Khoác lên.”
Thẩm Cửu chợt dừng lại, nhận lấy áo khoác, nhưng không mặc vào.
“Ghét bỏ?” Anh hỏi.
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu lắc đầu.
“Vậy tại sao không mặc?”
Lúc này Thẩm Cửu mới khẽ nói: “Âu phục này rất đắt! Nếu như tôi mặc rồi, anh lại muốn vứt đi, tôi vẫn nên trả lại cho anh thôi.” Nói xong, Thẩm Cửu trả lại Âu phục trên tay.
Dạ Âu Thần bị lời nói của cô chặn họng, trái lại không ngờ cô sẽ lấy cái này làm lý do, chân mày nhíu lại, giọng Dạ Âu Thần lạnh xuống: “Cô là muốn về nhà họ Dạ tuyên bố với tất cả mọi người rằng đêm qua chúng ta xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Cửu sững lại, sắc mặt tái nhợt hơn mấy phần.
“Tôi không có ý đó!”
Cô nào dám nghĩ vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Trong khoảnh khắc đó Thẩm Cửu cũng hiểu ra, anh đưa Âu phục cho cô mặc, cũng chỉ bởi vì anh không muốn người của nhà họ Dạ nhìn thấy dấu vết trên người cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lặng lẽ mặc Âu phục lên người mình, che thật kỹ cổ mình lại.
Âu phục rộng rãi mặc trên người nho nhỏ thon gầy của cô giống như đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn vậy, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên, nhưng Dạ Âu Thần lại cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thu lại ánh mắt, lạnh giọng nói: “Đi thôi.”
“Ừm.” Thẩm Cửu đi theo sau anh ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù đã trôi qua một ngày, nhưng dáng đi của Thẩm Cửu vẫn trông rất kỳ lạ, cô cảm thấy mỗi một bước đi hai chân đều vô cùng đau nhức, nhưng nếu cứ đi như vậy về nhà họ Dạ, bị nghi ngờ thì phải làm sao bây giờ? Thế là Thẩm Cửu chỉ có thể miễn cưỡng bước đi với tư thế bình thường nhất có thể.
Ngồi lên xe, bỗng nhiên Thẩm Cửu nhớ đến điều gì.
“Điện thoại di động của tôi đâu?”
Dạ Âu Thần không để ý đến cô.
Thẩm Cửu lại hơi cuống lên, bởi vì lúc trước điện thoại của cô bị Dạ Âu Thần tịch thu, sau này Hàn Mai Linh cho cô một chiếc điện thoại khác, nhưng bây giờ cô lại làm mất rồi. Cũng không biết là bị Lục Chiêu lấy đi hay là bị Dạ Âu Thần tịch thu rồi nữa.
“Cậu Dạ, trước đây anh từng nói, chỉ cần tôi tham gia tiệc rượu cùng anh thì sẽ trả điện thoại di động lại cho tôi.”
Cách xưng hô cậu Dạ này…
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô gọi tôi là gì?”
Thẩm Cửu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cậu, cậu Dạ… có gì không đúng sao?”
“Ai bảo cô gọi tôi như vậy?” Dạ Âu Thần bực bội khẽ gào lên với cô.
Thẩm Cửu sợ hãi rụt vai lại, cả người núp bên trong Âu phục.
“Không phải anh bảo tôi gọi anh như vậy sao?”
Dạ Âu Thần: “… Sau này không được gọi như vậy nữa.”
Thẩm Cửu: “… Vậy tôi gọi anh là gì?”
Dạ Âu Thần cũng không trả lời ngay được, chỉ là đột nhiên nghiêng đầu hung dữ nhìn cô, cảnh cáo: “Dù sao về sau không được phép gọi tôi như vậy nữa!”
Bầu không khí bỗng ngưng lại, Thẩm Cửu mặt đối mặt với anh một lúc lâu rồi mới cúi đầu xuống nói.
“Biết rồi.”
“Vậy khi nào anh trả điện thoại di động lại cho tôi?”
“Điện thoại di động, điện thoại di động, trong mắt cô ngoài điện thoại di động ra thì còn có cái gì khác nữa?” Dạ Âu Thần thật sự sắp bị người phụ nữ trước mắt bức điên rồi, chẳng lẽ chuyện quan trọng nhất lúc này là chiếc điện thoại di động đó sao?
Thẩm Cửu bị anh mắng mà tủi thân, hốc mắt không nhịn được đỏ bừng: “Là chính anh nói, tôi tham gia tiệc rượu với anh thì anh sẽ trả điện thoại di động lại cho tôi, tôi cũng không cầu xin anh!”
Nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô, Dạ Âu Thần không còn cách nào với cô nữa: “Trở về trả lại cho cô.”
Lúc này trong xe mới yên tĩnh lại.
Lang An ngồi ở phía trước đen mặt.
Sao lại cảm thấy dường như cậu Dạ… hơi ngây thơ?
Hơn nữa anh đang cáu kỉnh cái gì? Thật sự không tự hiểu rõ được sao?
Chỉ một lát sau xe đã lái đến nhà họ Dạ, khi xuống xe, hai chân Thẩm Cửu bủn rủn suýt ngã nhào xuống, may mắn cô kịp thời phản ứng, mới ngăn cản được bi kịch xảy ra.
Cô đi theo Dạ Âu Thần vào nhà họ Dạ, ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn đều đang ở trong phòng khách, Dạ Y Viễn đứng dậy mỉm người nhìn hai người.
“Âu Thần, em dâu, các em trở về rồi sao?”
“Ừ.” Dạ Âu Thần gật đầu, ánh mắt cũng không di chuyển, đi thẳng về phía thang máy.
Ông cụ Dạ bị dáng vẻ này của anh chọc giận, đứng dậy: “Các cháu đứng lại cho ông, trong mắt thằng nhóc thối nhà cháu còn có người ông nội này hay không hả?”
Rất rõ ràng, không có. Truy cập
đọc full nhé.
Nếu không Dạ Âu Thần cũng sẽ không chào hỏi ông ta mà đi luôn như vậy.
Dạ Âu Thần dừng lại, tất nhiên Thẩm Cửu cũng không dám đi về phía trước, cô chỉ vô thức kéo Âu phục trên người lại, chú ý xem những dấu vết trên cổ mình có bị lộ ra hay không.
“Có việc?” Giọng Dạ Âu Thần vô cùng lạnh lẽo.
Ông cụ Dạ đứng tại chỗ cười lạnh: “Cháu tính toán chuyện của nhà họ Lục như thế nào? Lần trước cháu phế người ta, lần này còn định làm thế nào nữa? Rốt cuộc Lục Chiêu đắc tội gì với cháu hả?”
Nghe nói vậy, trong lòng Thẩm Cửu căng thẳng.
Ông cụ Dạ nổi giận là vì chuyện của nhà họ Lục sao? Sau chuyện lần trước trôi qua, bây giờ Thẩm Cửu rất lo lắng Dạ Âu Thần sẽ ra tay với Lục Chiêu, lần này… cũng không biết sẽ làm gì Lục Chiêu.
“Anh ta đắc tội gì với cháu, cháu không cần phải báo cáo với ông?”