TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1286:

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Sau khi bước vào, Tiểu Nhan nhanh chóng đóng cửa lại, không biết có phải là ảo giác của Đậu Nành hay không, cậu cảm thấy dì Tiểu Nhan đóng cửa hơi mạnh.

 

“Đậu Nành, con có muốn uống cái gì hay không? Dì Tiểu Nhan sẽ rót cho con một ly nước trái cây? Không được, uống nước trái cây lạnh quá sẽ không tốt cho bụng. Dì Tiểu Nhan sẽ pha một ly trà sữa ấm cho con.”

 

Sau đó, không cần biết Đậu Nành có đồng ý hay không, liền nhanh chóng đi thẳng vào bếp.

 

Đậu Nành đứng ngây ra.

 

Một lúc sau, cậu đi về phía bếp với đôi chân ngắn của mình.

 

Sau đó Đậu Nành dựa vào cửa bếp nhìn dì Tiểu Nhan đang pha trà sữa cho mình, dì Tiểu Nhan có vẻ không vui cho lắm.

 

“Dì Tiểu Nhan, dì có chuyện gì sao?”

 

Cuối cùng, Đậu Nành vẫn không thể cưỡng lại lên tiếng hỏi.

 

Tiểu Nhan dừng động tác pha ly trà sữa lại một chút, trả lời Đậu Nành là một khoảng yên lặng dài lâu và không khí dường như yên tĩnh lại. Một lúc lâu sau, Tiểu Nhan rót trà sữa đã pha vào cốc và đi về phía Đậu Nành.

 

Trà sữa bốc khói nghi ngút, khuôn mặt của Tiểu Nhan trông có chút mơ hồ và hư ảo trong làn khỏi nhẹ.

 

“Cho con.

 

Cô ấy hơi cúi xuống và nhét ly trà sữa vào tay Đậu Nành.

 

“Ngoan ngoãn uống đi, uống xong sẽ ấm hơn, con vào lúc này lại đến đây, chắc là ăn không no sao? Dì Tiểu Nhan làm gì đó cho con ăn, được không? Thôi, làm một bát mì đơn giản với một ít thịt được không?”

 

“Dì Tiểu Nhan… Đậu Nành không cười nổi và cũng không muốn đồng ý, cậu luôn cảm thấy rằng dì Tiểu Nhan trông thực sự rất buồn mặc dù cô ấy đang cười.

 

Nghĩ đến đây, Đậu Nành vươn tay, chạm nhẹ vào má Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan, dì đừng cười.”

 

Nụ cười trên mặt Tiểu Nhan đông cứng lại, đôi mắt cô ấy hơi đỏ lên, nhưng cô sớm nhận ra rằng bộ dáng của mình không được ổn cho lắm, cô nhanh chóng quay lưng lại trước khi nước mắt rơi xuống.

 

“Đậu Nành, dì Tiểu Nhan không sao, nhưng… dì Tiểu Nhan không thể là mợ của con trong tương lai, con… con không trách dì Tiểu Nhan đúng không?”

 

Đậu Nành: “…”

 

Cậu cầm cốc trà sữa và không nói gì. “Ban đầu, dì Tiểu Nhan nghĩ sẽ có thể làm mợ của Đậu Nành, sau đó có thể chiều chuộng Đậu Nành một cách quang minh chính đại hơn, nhưng bất quá bây giờ nghĩ lại… Có vẻ như dì không làm mợ của Đậu Nành thì vẫn có thể tiếp tục chiều chuộng Đậu Nành. Dì Tiểu Nhan, chỉ cần gọi điện thoại, dì Tiểu Nhan sẽ đến đón con ngay. Nhưng công việc của bác của con rất bận, chuyện ngày hôm nay xảy ra, sau này đừng để nó xảy ra nữa, được không?”

 

Cô ấy cố gắng nói một cách bình thản nhất có thể, như thể cô ấy đang nói điều gì đó không liên quan đến mình.

 

Đậu Nành nghe thấy rất buồn.

 

“Dì Tiểu Nhan muốn từ bỏ sao?” Cơ thể Tiểu Nhan khựng lại.

 

Từ bỏ?

 

Đúng vậy, cô ấy tự mình đa tình lâu như vậy, thật sự nên từ bỏ rồi.

 

Nếu cô ấy không từ bỏ, cô ấy thậm chí còn không có một chút tự trọng… làm sao cô ấy có thể sống tiếp? Nhưng đối với Đậu Nành, Tiểu Nhan không muốn mang lại cảm xúc tiêu cực cho cậu, vì vậy cô ấy chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Dì không phải là từ bỏ. Chỉ là dì Tiểu Nhan chỉ thấy rằng còn có rất nhiều điều thú vị trong cuộc sống. Với lại dì sẽ mở cửa hàng, dì sẽ rất bận rộn, dì cũng không có thời gian để nghĩ về việc làm mợ của con nữa rôi.”

 

Lần này, Tiểu Nhan chắc chắn rằng cô ấy thực sự có thể từ bỏ.

 

Nếu là trước kia thì chuyện như ngày hôm nay, cô ấy còn có thể không nỡ bước đi, nhưng bây giờ… cô có thể khống chế bản thân không tiếp tục nán lại trước mặt anh ta, hoặc có thể không thèm nhìn anh ta.

 

Chỉ cần cô ấy kiên trì, cô ấy nhất định sẽ quên Hàn Thanh.

 

“Dì Tiểu Nhan… Đậu Nành dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Tiểu Nhan đột nhiên cắt ngang: “Được rồi, dù sao con chỉ là một đứa trẻ, cũng sẽ không hiểu nhiều chuyện như vậy, vậy nên đừng nói về nó nữa. Bây giờ dì Tiểu Nhan sẽ đi nấu cơm cho con, con trư tiên đi phòng khách cầm trà sữa uống chút đi.Dì Tiểu Nhan làm xong cơm sẽ gọi cho con.”

Bình luận

Truyện đang đọc