TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 675: XUẤT HIỆN ẢO GIÁC.

Hàn Minh Thư bất lực liếc nhìn Tiểu Nhan, nha đầu này rốt cuộc thích Hàn Đông đến mức nào? Lại không thể kiềm chế được ngày nào cũng muốn gặp Hàn Đông?

Đối diện với ánh mắt của Hàn Minh Thư, Tiểu Nhan có chút xấu hổ rủ mắt xuống, sau đó cô ta lại trở nên thản nhiên, khẽ ho một tiếng nói.

“Tớ biết chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tôi quá chủ động có đúng không? Nhưng…nếu như tớ không nắm bắt thời gian, ngộ nhỡ ngày nào đó bên cạnh Hàn Đông có người phụ nữ khác thì làm sao? Đến lúc đó…cho dù tớ có muốn cố gắng cũng không có cơ hội để cố gắng.

Hàn Minh Thư: “…”

“Hơn nữa chuyện tăng thêm ấn tượng, nếu như không làm mỗi ngày, có thể chưa đến mấy ngày anh trai cậu đã quên tớ rồi.”

“Tớ biết rồi.” Hàn Minh Thư gật đầu, nhìn dáng vẻ khổ não của Tiểu Nhan trước mặt, cô đột nhiên bật cười: “Nhiều nhất là ba ngày, tớ nhất định sẽ bảo bé Đậu Nành trở về làm quân sư cho cậu.”

“Thật sao?” Tiểu Nhan có chút vui mừng không xiết, ngạc nhiên hỏi một câu.

“Ừ.”

Tiểu Nhan nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Âu Thần, trong lòng lại có chút sợ hãi, cắn môi dưới hỏi: “Vậy ngộ nhỡ….cậu Dạ không đồng ý thì sao? Dù sao bây giờ cũng không giống như trước kia.”

Bây giờ bé Đậu Nành nhận ba rồi, người ba kia lại là một người ba không bình thường, đó là cậu Dạ của nhà họ Dạ ở Mạc Thành.

Nếu như để anh biết được mình lừa con trai của anh làm quân sư tình yêu cho mình, Tiểu Nhan không biết mình sẽ chết như thế nào.

“Sẽ không không đồng ý.” Hàn Minh Thư cười: “Tớ nói nhiều nhất là ba ngày, mấy ngày này cậu tạm thời chịu đựng một chút đi.”

Ba ngày….

Nghe thấy kỳ hạn này, trong lòng Tiểu Nhan không khỏi nghĩ, Hàn Minh Thư sẽ không muốn làm cái gì đó chứ? Ba ngày sau, nếu như cậu Dạ không đồng ý, lẽ nào….cô muốn giành con về sao?

“Sẽ không.”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Cậu yên tâm đi, tớ biết mình nên làm gì, chuyện này…quả thật giấu anh ấy đủ lâu rồi.”

“Ý của cậu là….” Tiểu Nhan nhìn thấy ý cười trong mắt cô, đột nhiên hiểu ra: “Tớ biết rồi, vậy tớ đợi tin tốt của cậu.”

Hàn Minh Thư cười, không nói gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hàn Minh Thư mỗi ngày đều đi làm, tan làm, ăn ngủ như bình thường, trong phòng thiếu một người cũng không có cảm giác gì là không thích hợp, nếu như không phải Tiểu Nhan biết trước suy nghĩ của cô, còn cho là trong lòng Hàn Minh Thư có vấn đề.

Rất nhanh, thời gian ba ngày đã đến.

Hàn Minh Thư thức dậy như bình thường, đi làm như bình thường, Tiểu Nhan bắt đầu lo lắng.

“Đã ba ngày rồi, Minh Thư, cậu….”

“Hả?” Hàn Minh Thư sững sờ, sau đó cảm khái nói: “Đã ba ngày rồi sao? Thời gian trôi qua thật nhanh nha.”

Tiểu Nhan nhìn dáng vẻ vân đạm phong kinh này của cô, trong lòng đột nhiên không thấy đáy, cô bị làm sao vậy? Ba ngày đã qua rồi, cậu Dạ và bé Đậu Nành vẫn chưa xuất hiện, Hàn Minh Thư lại có thể bình tĩnh như vậy?

Bên ngoài trông có vẻ trong lòng đã có dự tính, nhưng rốt cuộc là như thế nào, Tiểu Nhan lại không biết.

“Thời gian đã đến rồi, hôm nay cậu cứ đi đón bé Đậu Nành trước đi.”

“Hả?” Tiểu Nhan trợn tròn mắt: “Tớ đi đón bé Đậu Nành trước, như vậy….thật sự có thể sao? Cậu nói với cậu Dạ rồi?”

“Chưa.”

Hàn Minh Thư thờ ơ trả lời một câu.

Tiểu Nhan nghe thấy vậy đột nhiên trở nên chán nản: “Cậu không nói, tớ trực tiếp đưa đi, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

“Yên tâm đi, cậu cứ đưa đi, sau khi tớ tan làm sẽ đi tìm anh ấy.”

Nghe thấy Hàn Minh Thư nói sau khi tan làm sẽ đi tìm Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan mới yên tâm, chỉ cần Hàn Minh Thư tìm anh, vậy thì cô ta có thể đưa bé Đậu Nành đi rồi.

“Được rồi, tôi biết rồi! Hôm nay tan làm tớ sẽ đi một chuyến.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến lúc tan làm, Tiểu Nhan nói với Hàn Minh Thư một tiếng sau đó vội vàng rời đi, sau khi cô ta đi, Hàn Minh Thư liếc nhìn chiếc điện thoại đang để trên bàn.

Cả một ngày vẫn yên tĩnh nằm ở đây, không có reo lên.

Có thể nói, điện thoại đã yên tĩnh rất nhiều ngày rồi.

Mà Dạ Âu Thần cũng giống như biết mất khỏi sinh mệnh của cô vậy.

Ba ngày này, anh không gửi tin nhắn cho cô, cũng không gọi cho một lấy một cuộc điện thoại, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

So sánh với tốc độ xuất hiện trước mặt mình lúc trước của anh, Hàn Minh Thư bất lực rủ mắt xuống, trong đôi mắt lóe lên một chút ý cười không nhìn thấy.

Tiểu Nhan đã đi đón bé Đậu Nành trước, vậy cô cũng phải đi đến tập đoàn Dạ thị đón Dạ Âu Thần vậy.

Vừa nghĩ đến, Hàn Minh Thư lập tức thực hiện.

Sau khi cô làm xong những công việc còn lại, liền rời khỏi công ty, tự mình lái xe rời khỏi công ty, đi về phía tập đoàn Dạ thị.

Tập đoàn Dạ thị.

Lúc Hàn Minh Thư đến, đúng lúc sắp tan làm, Hàn Minh Thư suy nghĩ một lúc, quyết định ở dưới tầng đợi Dạ Âu Thần, lúc này lại đi lên, cũng không biết có tránh né không.

Nhưng ở đây không thể đỗ xe quá lâu, vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể lái xe đến bên cạnh để đỗ xe sau đó đi đến quán cafe đối diện công ty, gọi một cốc cafe sau đó ngồi ở vị trí trước cửa sổ.

Vị trí này ánh sáng rất tốt, hơn nữa qua lớp thủy tinh sáng, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy tất cả mọi thử ở phía đối diện.

Chỉ cần Dạ Âu Thần đi ra, cô có thể lập tức nhìn thấy anh.

Hàn Minh Thư nắm chặt điện thoại, mở messenger nhìn vào ảnh đại diện quen thuộc bên trong, do dự nên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh.

Suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy đã đến rồi, còn gửi tin nhắn với gọi điện thoại cái gì chứ?

Trực tiếp đi gặp anh là được rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đã quá thời gian tan làm 5 phút, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ trong công ty đi ra.

Tần suất nhịp tim của cô càng tăng, vội vàng đặt ly cafe trong tay xuống, cầm lấy túi chạy ra ngoài.

Dạ Âu Thần cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, lông mày luôn cau lại, bởi vì anh phát hiện hôm nay mình tan làm muộn, lúc này nếu như đi đón bé Đậu Nành có lẽ bé Đậu Nành đã đợi anh rất lâu rồi.

Vì vậy bước chân cũng nhanh hơn, Hàn Minh Thư ở phía sau đuổi đến mức thở hổn hển, hơn nữa cô còn đi giày cao gót, kết quả thấy người trước mặt đi ngày càng xa.

Hàn Minh Thư nghĩ là anh đã phát hiện ra mình, chỉ là không muốn để cô đuổi kịp, không muốn gặp cô.

Trong lòng đột nhiên tức giận, cô dừng lại, hét một tiếng về phía bóng lưng của anh.

“Dạ Âu Thần.”

Bước chân của người phía trước dừng lại, Dạ Âu Thần nhíu mày càng chặt, là anh nghe nhầm sao?

Lúc nãy….hình như là giọng nói của người phụ nữ kia?

Không đúng, với tính cách của cô, cô sao có thể chủ động đến tìm mình chứ? Có lẽ là gần đây anh quá nhớ cô nên xuất hiện ảo giác.

Bình luận

Truyện đang đọc