TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Nghe vậy, Dạ Âu Thần cau mày: "cháu chạy tới đây, chỉ là để giúp dì đi siêu thị thôi sao?"

"Đi siêu thị thì sao? Tóm lại là tới thăm dì, giúp dì làm chút việc thể hiện sự hiếu thuận thì có gì đâu chứ?"

Nói tới đây, Tống Thiến nghiêng đầu nhìn Dạ Âu Thần một cái.

"Không đi." Dạ Âu Thần từ chối trực tiếp: “Dì tự đi đi."

"Được thôi." Tống Thiến lập tức đứng dậy: "Vậy cháu đi cùng dì đi."

Dạ Âu Thần không vui, mím môi không nói gì.

"Sao vậy? Hiếu thuận chút cũng không được hả?"

"Không phải ở dưới lầu sao? Còn cần đi cùng?"

"Đi dạo siêu thị chút cũng tốt mà, đi nhanh lên."

Dù Dạ Âu Thần cau mày, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống với Tống Thiến.

"Dì nói với cháu à, không khí ở Tô thị này tốt hơn Mạc thành biết bao nhiêu, Mạc thành người quá đông, cháu biết không có lúc dì đi làm còn không chen được lên xe nữa? Đúng lúc bệnh viện sắp xếp lại nhân viên, dì khó lắm mới có thể được chuyển tới Tô thị."

Tới siêu thị, Tống Thiến vừa cảm thán vừa nói, sau đó bà ta kêu Dạ Âu Thần đi lấy một chiếc xe đẩy tới, tuy ngoài miệng Dạ Âu Thần không kiên nhẫn, nhưng tay chân rất thành thực.

Cơ bản là Tống Thiến nói cái gì anh liền cái đó.

Sự xuất hiện của Dạ Âu Thần khiến cho mấy cô gái trong siêu thị xao xuyến, tụ lại một chỗ nhìn theo anh.

Loading...

"Trời ơi, anh chàng kia đẹp trai quá, cô gái bên cạnh là bạn gái sao?"

"Cô mù hả, người kia vừa nhìn thì biết là mẹ anh ấy?"

"Không đâu, nhìn trẻ vậy mà."

"Vừa nhìn thì biết là người giàu có, giữ gìn nhan sắc quá tốt, nhìn kỹ thì thật ra hai người họ cũng có điểm giống nhau, ai, muốn đi tới hỏi anh ấy có bạn gái chưa quá đi thôi, có thể kết bạn Facebook hay gì đó."

"Mơ đi, người đàn ông như vậy sao để ý cô chứ. Nhất định có rất nhiều cô gái muốn nhào vào lòng anh ấy, cô lại không có điểm gì đặc biệt, sao người ta để ý được chứ?"

Mấy nhân viên nữ tiếc nuối nhìn Dạ Âu Thần và Tống Thiến đi xa.

Dạ Âu Thần vẫn luôn cau mày, có lẽ là nghe thấy mấy câu nói kia, cũng có thể là không nghe thấy.

Nhưng Tống Thiến lại nghe thấy, quay đầu cười hỏi Dạ Âu Thần.

"Xem ra sức hút của cháu ngoại dì vẫn chưa giảm, đi đến đâu cũng được lòng mấy cô gái."

Nghe vậy, Dạ Âu Thần hơi bực bội: “Dì à."

"Thôi, không chọc cháu, cháu thật là người không biết đùa mà." Tống Thiến vừa dứt lời thì thở dài, nói bất đắc dĩ: "Từ khi Thẩm Cửu rời khỏi thì cháu…"

"Dì!" Cái tên kia đã chạm vào vết thương của Dạ Âu Thần, anh bực tức nhíu mày, đứng lại.

Tống Thiến nhăn mặt, bỉu môi: “Coi như dì chưa nói gì, đi thôi."

Hai người nhanh chóng đi tới lầu hai.

Sau khi Dạ Âu Thần và Tống Thiến lên lầu hai.

Hàn Minh Thư liền dắt bé đậu nành tới siêu thị, tới nơi bé đậu nành ngẩng đầu lên: "Mẹ, con có thể bỏ mũ ra không?"

Nghe vậy, Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, có thể là do bây giờ còn khá sớm, không có ai chụp hình họ.

Hơn nữa, có lẽ là do hôm qua cô mới về nước nên mới có phóng viên chụp, hôm nay lại chụp nữa thì cũng không được gì, cho nên về sau có lẽ là có thể yên tâm.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư gật đầu nói: "Được thôi, con cởi ra đi."

Bé đậu nành vừa nghe, thì liền vui vẻ cởi mũ ra: “Cám ơn mẹ."

Hàn Minh Thư giơ tay ra xoa đầu bé: "Đi thôi, chúng ta đi lấy một chiếc xe đẩy, rồi đi tới khu đồ tươi sống xem thử."

"Mẹ, để con đi lấy!" Bé đậu nành lập tức xung phong nhận việc, chạy lon ton đi lấy xe.

Lúc bé đậu nành vừa đi tới, mấy cô gái vừa rồi mới bàn tán về hai người Dạ Âu Thần không quá để ý, nhưng cuối cùng chỉ liếc nhìn một cái thì họ hết hồn, giật giật tay áo người kế bên.

"Tôi nói đúng rồi mà, người đàn ông tốt làm gì tới lượt chúng ta, tôi chỉ nghĩ anh ấy có bạn gái, không ngờ con trai cũng lớn vậy rồi!"

"Con trai? Cô đang lảm nhảm gì vậy?"

"Cô mau nhìn đứa bé kia, thằng bé với anh ấy giống nhau như đúc có phải không?"

Hội chị em của cô gái nhìn theo hướng cô ta chỉ, nháy mắt: "Trời ạ, thật là giống như cùng một khuôn đúc ra à? Sao giống dữ vậy? Tôi còn tính mặt dày đi xin Facebook nữa, không ngờ có cả con rồi? Trái tim yếu đuối của tôi bị tổn thương sâu sắc!"

"Gia đình người ta chắc chắn là cùng nhau đi mua sắm, xong rồi, trai đẹp một là có bạn gái, hai là đã có vợ, từ bỏ thôi, lần sau đừng mơ mộng nữa."

Một người trong đó không nhịn được nói với bé đậu nành: "Cậu bé, ba em đi lên lầu rồi."

Bé đậu nành hả một tiếng, ngơ ngác chỉ vào mình: "Chị, chị nói em sao?"

"Ôi, đáng yêu quá! Khác hoàn toàn với người đàn ông lạnh lùng kia!"

Họ không nhịn được đi tới kế bên bé đậu nành, vừa lấy một chiếc xe đẩy ra giúp thằng bé, vừa gật đầu nói: "Đúng vậy, kêu em đó, ba em đã đi lên lầu hai rồi."

Cô ta tự cho là đúng nói.

Bé đậu nành chớp chớp đôi mắt trong trẻo, tuy nghe không hiểu chị này đang nói cái gì, nhưng chị ấy giống như là có ý tốt, nên thằng bé liền gật đầu: “Cám ơn chị xinh đẹp, em biết rồi."

"Qúa đáng yêu…Chị có thể…Chị nựng mặt em được không?"

Một người trong đó không nhịn được mà đưa ra yêu cầu không lễ phép.

Bé đậu nành sửng sốt, lập tức giơ một ngón tay ra, lúc cô ta nghĩ thằng bé sẽ nói có thể nựng, thằng bé lại nghiêm túc lắc lắc ngón tay: "Không được."

Cô ta hơi thất vọng, mấy người khác cũng hơi tiếc.

Cốp cốp ——

Một tiếng giày cao gót truyền tới.

Hàn Minh Thư cầm túi xuất hiện trước mặt họ, mỉm cười: "Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Mẹ." Bé đậu nành đi về phía Hàn Minh Thư nắm lấy tay cô.

Nghe bé đậu nành kêu mẹ, họ xấu hổ: "Ngại quá chị à, con chị thật sự rất đáng yêu, cho nên chúng tôi… Mới nói chuyện với bé.”

Chuyện này Hàn Minh Thư đã quen rồi, nhưng vẫn phải hỏi theo phép lịch sự.

"Thì ra là vậy, bé đậu nành à tạm biệt mấy chị đi, chúng ta còn phải đi mua đồ đó."

"Bái bai mấy chị."

Hàn Minh Thư cười với họ rồi liền nắm tay dắt bé đậu nành đi.

Chờ cô đi, họ lại tụ lại bàn tán tiếp.

"Thấy không? Vợ người ta cao nhã quý phái vậy, chúng ta sao sánh bằng chứ."

"…Đúng vậy, đừng mơ mộng viễn vong, quay về làm việc thôi."

"Ai, mọi người nhìn xem sao họ lại tách ra đi à, hai người kia đi lầu hai, họ lại đi khu đồ tươi sống, chuyện gì à?"

"Còn có thể sao chứ, tách ra mua đồ thôi, không thấy họ không đi vào cùng nhau sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc