TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 761: CAO THỦ ĐỔ THỪA.

Có chị Lâm ở đây, cô đương nhiên không dám tự ý quyết định đi đưa cà phê cho Dạ Âu Thần, mà là trực tiếp bưng tới trước mặt chị Lâm, dịu dàng nói: “Chị Lâm, cà phê pha xong rồi”

Chị Lâm tán thưởng nhìn cô một cái, mím môi cười: “Không tệ, em đem phần tài liệu này xuống lầu dưới đi”

Hàn Minh Thư ngoan ngoãn vươn tay ra nhận: “Dạ”

Ở trước mặt chị Lâm, cô chỉ có thế cố gắng biếu hiện thật ngoan ngoãn, nghe lời, giả bộ thành dáng vẻ lính mới Nếu cô thể hiện quá gấp gáp, chị Lâm cũng có quyền khai trừ cô.

Hàn Minh Thư đi đưa tài liệu, chị Lâm bưng cà phê tới phòng làm việc của tống giám đốc.

Cốc cốc ~ “Vào đi”

Nghe thấy có người gõ cửa, Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn, cho rằng là người phụ nữ kỳ quái kia tự mình đem cà phê tới, không nghĩ tới lần này lại là chị Lâm.

Không biết tại sao, Dạ Âu Thần bất giác cau mày, sau đó ánh mắt rơi trên ly cà phê trong tay chị ta.

Vừa rồi sau khi uống cà phê do người phụ nữ kỳ quái kia pha, anh liền bắt đầu nhớ mãi không quên mùi vị đó, cho nên tranh thủ thời gian chị Lâm đến công ty, kêu cô đưa cà phê cho mình.

Không nghĩ tới chị ta lại tự đưa tới, vậy cà phê này rốt cuộc có phải do người phụ nữ kỳ lạ kia pha không?

“Cậu Thần, cà phê của cậu”

Vì trước đây nơi này luôn do đích thân Uất Trì Kim quản lý, mọi người đều gọi ông là Uất Trì lão tổng, sau khi Uất Trì Thần thay thế vị trí của ông, gọi Uất Trì lão tổng thì sẽ giống như đang gọi Uất Trì Kim vậy, vì biết trong tên anh có chữ Thần, nên trực tiếp gọi cậu Thần.

Cà phê được đặt lên bàn, tỏa ra mùi thơm thanh khiết.

Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ chuyển động, bưng lên uống một ngụm.

Mùi vị không thay đổi.

Là người phụ nữ kia pha.

Rất tốt!

Sau này muốn uống cà phê thì trực tiếp phân phó thư ký là được, đỡ phải khiến người phụ nữ kỳ quái kia cho rằng mình thích cà phê cô pha.

“Cậu Thần xem phần tài liệu này một chút” Chị Lâm thấy anh uống cà phê, liền bắt đầu đưa văn kiện trong tay lên, bàn chính sự với anh.

Nhưng chỉ một hai phút, cà phê của Dạ Âu Thần đã thấy đáy, lúc chị Lâm thu dọn đồ chuẩn bị đi, Dạ Âu Thần kêu chị ta mười phút lại đưa một ly cà phê tới, chị Lâm sảng khoái đồng ý Ra khỏi phòng làm việc, chị Lâm lại bắt đầu nghỉ hoặc.

Kỳ quái, trước đây không thấy cậu Thần uống nhiều cà phê như vậy mà? Chẳng lế là công việc hôm nay quá bận? Hoặc có lế tối qua ngủ không ngon? Hôm nay không có tỉnh thần, cho nên mới cần uống nhiều cà phê hỗ trợ như thế?

Nhưng mà…nhìn dáng vẻ cậu Thần, hình như tinh thần cũng không tệ.

Thật sự là kỳ quái.

Chị Lâm quay về, trích thời gian pha cà phê cho Dạ Âu Thần. Vốn muốn kêu Hàn Minh Thư đi pha, nhưng Hàn Minh Thư mười phút sau vẫn chưa quay lại, chị Lâm chỉ đành tự mình ra trận.

Chị ta pha một ly cà phê rồi tự mình đưa đến cho Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần nhấp một ngụm, liền đặt ly xuống, sau đó không đụng tới ly cà phê đó nữa.

Chị Lâm cũng chú ý tới, nhướn mày: “Cậu Thần, hôm nay uống nhiều cà phê như vậy, là tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?”

Dạ Âu Thần gật đầu, bờ môi mỏng mím lại, sau đó ngẩng đầu lạnh giọng nói “Nghe nói trợ lý thư ký của chị đã tuyển được rồi?”

Nhắc tới Hàn Minh Thư, đáy mắt chị Lâm xuất hiện tán thưởng, gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, phỏng vấn mất vài ngày, cuối cùng đã tìm được người vừa ý”

Dạ Âu Thần gật đầu, xem như nhất trí.

“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đến phòng thư ký trước?”

“ừ”

Chị Lâm xoay người đi hai bước, lại bị Dạ Âu Thần gọi lại.

“Chị Lâm”

Chị Lâm dừng bước, quay đầu nghỉ hoặc nhìn sang Dạ Âu Thần: “Cậu Thần?”

Cậu Thần hôm nay hình như có chút kỳ quái.

Anh trước nay không quản chuyện, lại mở miệng hỏi mình một câu liên quan tới chuyện trợ lý thư ký.

Bút máy mạ vàng đang xoay chuyển trong tay Dạ Âu Thần, ánh mắt anh rơi trên người chị Lâm, không chút dấu vết mở miệng: “Chị Lâm là thư ký ông ngoại xem trọng, chỉ cần xử lý các văn kiện quan trọng là được, về phần những chuyện nhỏ khác…”

Anh khựng lại một chút, đáy mắt đen nhánh cao thâm khó dò, khiến người ta nhìn không rõ anh đang nghĩ gì.

“Giao cho người khác là được”

Chị Lâm kinh ngạc, không nghĩ tới Uất Trì Thần nhìn như cao ngạo lãnh đạm, lại còn biết quan tâm người khác, chị ta mỉm cười, có chút cảm động nói: “Cậu Thần, nói sao tôi cũng là thư ký của cậu, dù Uất Trì lão tổng không ở đây, tôi cũng nên làm tốt chuyện bổn phận của mình”

“Chị Lâm cứ làm theo tôi nói là được, nếu không tôi cũng không tiện bàn giao với ông ngoại”

Ừ, đẩy tất cả cho ông ngoại, hoàn mỹ.

Chị Lâm quay về phòng thư ký, không nhịn được cảm thán một câu, người ưu tú chính là khiến người ta yêu thích, còn hiểu ý người khác như vậy cảm thấy chị ta là người cũ của tập đoàn Uất Trì, nên kêu chị ta xử lý chuyện quan trọng là được, chuyện nhỏ bình thường đều giao cho người khác làm.

Mà một bên khác.

Hàn Minh Thư giống như một nhân viên nhỏ đi khắp nơi đưa tài liệu, đưa xong phần này còn có phần kia, trong đó còn vì có nơi không quen, hỏi người khác, kết quả đối phương trực tiếp chỉ hướng ngược lại cho cô, Hàn Minh Thư tìm thật lâu cũng không tìm thấy, chỉ có thế quay ngược về.

Sau đó cô bèn học được một bài học, mỗi khi đến một nơi đều phải ghi lại, nhất định dành thời gian hiểu rõ đường lối trong công ty tránh cho lại hỏi người khác bị chỉ ngược hướng.

Thực ra chuyện thế này ở trong công ty lớn cũng rất thường xuyên xảy ra.

Dù sao thì công ty lớn nhiều người, mặc dù đôi bên đều không có thời gian để ý đối phương làm gì, nhưng nếu bạn có việc nhờ người khác, đối phương không hẳn sẽ giúp bạn, thậm chí còn cố ý trêu đùa bạn một phen.

Người chỉ hướng ngược cho cô đó, chính là trêu đùa.

Hàn Minh Thư lê đôi chân mỏi mệt về phòng thư ký, nhìn thấy chị Lâm, chỉ đành vội vàng thể hiện ý xin lỗi trước: “Em xin lỗi chị Lâm, vừa rồi em đi nhầm hướng, cho nên quay lại hơi trễ, còn có gì cần em giúp đỡ sao ạ?”

Chị Lâm thấy cô chạy cả ngày rồi, lúc này sắc mặt cũng không tốt lảm, bèn lắc đầu “Tạm thời không có chuyện gì cả, em đi ngồi xem tài liệu một chút đi”

Không rảnh được bao lâu, Hàn Minh Thư lại bắt đầu bận rộn, mấy giờ đồng hồ căng thẳng cuối cùng vào lúc tan làm đã nghênh đón kết thúc, cuối cùng có thể tan làm rồi.

Chị Lâm khế vỗ vai cô: “Hôm nay vất vả rồi, có thể nhìn ra em biết chịu khổ, làm thật tốt nhé, nếu chuyển thành nhân viên chính thức thì đãi ngộ sẽ tốt hơn, sau này..nếu chị nghỉ hưu, thì vị trí của chị cũng là của em”

Nghe vậy, khóe môi Hàn Minh Thư giật giật, vội nói: “Chị Lâm, chị nghĩ xa quá rồi”

Cô cũng không biết sẽ ở đây bao lâu nữa, mục tiêu của cô chính là khiến Dạ Âu Thần khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, vậy anh hẳn sẽ cùng mình rời đi.

Đến lúc đó, cô sẽ không còn ý nghĩa để tiếp tục ở lại nữa.

Thu dọn đồ đạc, Hàn Minh Thư lê thân thể mệt mỏi tan làm về nhà.

‘Vừa tới nhà, Hàn Minh Thư còn chưa kịp thở dốc, thì đã gọi video call cho bảo bối nhỏ của mình trước.

“Mẹ!” Bé đậu nành bên đầu kia hưng phấn mặt đỏ bừng, vô cùng vui vẻ gọi cô.

Hàn Minh Thư thấy bé đậu nành như vậy, khóe môi dần cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc