TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1170:

 

Tiêu Túc: “…”

 

Vừa rồi những lời kia chỉ là tức giận mà nói ra, tuy trong lòng cậu ta thực sự muốn như vậy, Im lặng chốc lát, Tiêu Túc như giọng giải thích: “Tôi nói như vậy là có nguyên nhân, tôi chỉ không hi vọng cô gái mà mình yêu lại bị tổn thương, không có ý coi thường gì.”

 

Thân thể Tiểu Nhan cứng đờ, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Túc.

 

“Anh, anh vừa mới…

 

nói gì?”

 

Cô gái mình yêu?

 

Cô nghe lầm sao?

 

Tiêu Túc…

 

Đây là đang bày tỏ tình cảm với cô sao?

 

Nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô, Tiêu Túc cũng chỉ mỉm cười, sau đó gật đầu: “Em không nghe nhầm, tôi đúng là thích em.”

 

Tiểu Nhan: “.. Sao có thể?”

 

Cô ấy che miệng mình lui về phía sau hai bước, không thể tin lắc đầu: “Lúc đây tôi từng hỏi anh trong phòng bếp, không phải anh đã phủ nhận sao?”

 

Sau đó Tiểu Nhan cảm thấy, người đàn ông ngay thẳng giống như Tiêu Túc, không có khả năng sẽ lừa cô ấy.

 

Cho nên…

 

Cô liền thực sự cảm thấy Tiêu Túc không có khả năng sẽ thích mình, Nhưng bây giờ thì sao? Anh ta nói mình là người anh ta yêu, đây là chuyện gì xảy ra?

 

Tiểu Nhân cảm thấy chuyện đã xảy ra tối hôm nay thật sự là quá nhiều, hiện tại đầu óc của cô ấy rối loạn, cô ấy cũng không biết phải sắp xếp suy nghĩ của mình thể nào nữa.

 

“Lúc đó tôi thấy còn chưa tới lúc.”

 

Vậy bây giờ thì sao? Hiện tại đã đến lúc rồi?”

 

“Hiện tại cũng không phải thời điểm tốt, có điều tôi đã hôn em…”

 

Nghe thấy chữ hôn này, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy da đầu căng lên, lui về phía sau nửa bước, nhìn thấy hành động này của cô ấy, ánh mắt Tiêu Túc lại cảm dam di.

 

“Xin lỗi, tôi không nên nói chữ này, hiện tại tôi nói với em những thứ này chỉ là muốn giải thích một chút, tôi không thể kìm lòng với em, chứ không hề có ý xúc phạm em.”

 

Tiểu Nhan xem như là hiểu ý của cậu ta, nghiêng đầu sang chỗ khác.

 

“Được rồi, tôi biết rồi, anh không cần giải thích nữa “Vậy em…

 

Còn giận tôi không?”

 

Tiêu Túc nhìn bóng lưng của cô, nhịn không được hài một câu Tiểu Nhân thật muốn cho cậu ta thêm cái tát, để cầu tà thành tình một chút. Chuyện này có đã không muốn nói nữa, tức là không muốn nhắc lại, thật không ngờ cậu ta còn hỏi câu này, đây là thắng nam điển hình à? “Tôi lười nói với anh!” Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xoay người đóng cửa lại, nhốt Tiêu Túc ở ngoài cửa.

 

Vốn Tiêu Túc chỉ muốn thăm dò chút từ cô, thật không ngờ lại nhận một đống bụi bay vào lỗ mũi, cậu ta đứng ở ngoài cửa đưa tay sở mũi một cái, có chút bắt đắc dĩ.

 

Quên đi, ghét thì ghét vậy!

 

Dù sao cậu ta cũng sẽ không vì cô ấy chán ghét mình mà rời xa cô.

 

Lúc đang suy nghĩ, bên kia truyền đến âm thanh.

 

Tiêu Túc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Minh Thư và Hàn Thanh đang xách vali ra.

 

Lúc tới Hàn Thanh không có mang hành lý, có điều ở đây vài ngay, anh ta liền mua một cái va li và một số quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn có laptop lúc này đều đã xếp đồ đạc vào. Dù sao cũng là người quen, người ta sắp đi, Tiêu Túc không thể làm gì khác hơn là lên tiếng chào hỏi, “Anh Hàn, tối hôm nay anh phải rời đi?”

 

Nghe tiếng, Hàn Thanh nhìn cậu ta một cái, ánh mặt hai người đụng nhau trong không trung.

 

“Ừm, định tới khách sạn gần sân bay để ở.”

Bình luận

Truyện đang đọc