TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Bỏ đi, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá nhiều rồi, đối với Nhậm Hoa mà nói giống như một giấc mơ.

Cô ta thế nào cũng không ngờ mình vậy mà sẽ được mời đến hiện trường, sau khi nhìn chuyện xảy ra ở đây, Nhậm Hoa cảm thấy mình trước kia bởi vì tác phẩm bị hủy mà tâm trạng bực tức thì sớm đã bị quét sạch rồi.

Đợi cô ta chụp thêm vài bức ảnh, một chuyến này đến cũng xứng đáng.

Dù sao, cô ta đã nhìn thấy Dạ Âu Thần, còn có ngôi sao lớn Triệu Ý Như và Lâm Mỹ Nhiên.

Trước kia cô ta khi là một nhà thiết kế nhỏ, tuy tác phẩm khá xuất sắc, nhưng so sánh với đoàn đội cả tuyến một tuyến hai đó thì đâu có cửa so, càng đừng nói đến cơ hội như này.

Sau khi chụp ảnh xong, có người tinh mắt đột nhiên phát hiện, chiếc váy trên người Lâm Mỹ Nhiên rất đặc biệt, thốt lên.

“Cô Lâm, chiếc váy hôm nay cô mặc trên người thật đặc biệt, nếu như tôi không có nhớ nhầm, chiếc.

váy này hình như là tác phẩm của nhà thiết kế Shelly của nước ngoài phải không?”

Vốn dĩ người đã rút về cánh gà, nhưng bị hỏi một câu như thế, bước chân của Lâm Mỹ Nhiên liền khựng lại, sau đó Triệu Ý Như cũng dừng lại theo, nghi hoặc nhìn sang Lâm Mỹ Nhiên.

Lâm Mỹ Nhiên khế mỉm cười: “Anh thật biết nhìn hàng, chiếc váy này quả thật chính là tác phẩm thiết kế của Shelly”

“Tác phẩm thiết kế này tôi trước đây khi ở nước ngoài tham gia hoạt động từng nhìn thấy, nghe nói nó vừa ra mắt thì được một người thần bí có khối tài sản cực lớn đấu giá rồi, sau đó thì không có nhìn thấy nó ngoài đời nữa, rất nhiều người cầu mà không được, nhưng cô Shelly lại chưa từng thiết kế tác phẩm cùng mẫu như này. Xin hỏi cô Lâm cô làm sao có được chiếc váy này? Lẽ nào ban đầu người đấu với giá cao chính là cô?”

Lâm Mỹ Nhiên chớp mắt, ánh mắt nhắm chuẩn trên người Hàn Minh Thư ở dưới đám đông, Hàn Minh Thư khẽ lắc đầu với cô ta, Lâm Mỹ Nhiên liền phản ứng lại, khẽ mỉm cười nói: “Cái này ấy à, mọi người đoán”

Vốn dĩ cô ta còn muốn kéo Hàn Minh Thư lên sân khấu, nhưng cô ta tôn trọng ý nguyện của Hàn Minh Thư, cô không muốn, Lâm Mỹ Nhiên liền thuận theo ý tứ của cô, cho mọi người một đáp án mơ hồ, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Sau đó cô ta vẫy vẫy tay, xách váy xoay một vòng.

“Được rồi, hoạt động của tôi đã kết thúc rồi, các fan hâm mộ và anh chị phóng viên, chúng ta ngày khác gặp”

Nói xong cô ta liền xách váy đi về sau cánh gà.

Mà ở đây rất nhiều phóng viên thấy cảnh này, liền vội vàng cầm máy quay xông ra khỏi hội trường, chuẩn bị tới cửa sau đợi.

Triệu Ý Như ở một bên nhìn thấy một màn này, bỗng tức giận không thôi, lại bị người quản lý bên cạnh cản lại.

“Đây còn trong hội trường, đừng bị người khác chụp được, đi mau”

“Hừ, tác phẩm của nhà thiết kế thì sao chứ?

Shelly cô ta là cái thá gì? Tôi sao chưa từng nghe nói tới, dáng vẻ kinh ngạc của những người này, tôi cũng lười nhìn bọn họ”

Nói xong cô ta xoay người đi, khi nhìn thấy chiếc váy trên người mình, Triệu Ý Như liền nghĩ đến Hàn Đông, sau đó cô ta cong môi cười đắc ý.

Đợi cô ta làm mợ chủ của tập đoàn Hàn Thị thì sẽ đem nhưng người này giãm đạp dưới chân hết!

Hàn Minh Thư thấy hoạt động cũng tiến hành gần xong rồi, liền định đứng dậy dẫn Tiểu Nhan và Nhậm Hoa rời khỏi, ai biết vừa đứng dậy, cổ tay một siết, cô lại bị người ta kéo trở lại chỗ ngồi.

Ngoảnh đầu nhìn thấy Dạ Âu Thần năm tay của cô, ánh mắt thản nhiên nhìn cô.

“Làm cái gì? Buông tay” Hàn Minh Thư ngôn từ không thân thiện quát.

Dạ Âu Thần nheo mắt lại: “Trở mặt nhanh như vậy?”

Nhậm Hoa và Tiểu Nhan nhìn một màn này, không khỏi chớp mắt, sau đó ngồi lại chỗ ngồi xem cái gì cũng không nhìn thấy.

Xung quanh hình như có không ít người đưa ánh mắt nhìn sang, Hàn Minh Thư có hơi ngại ngùng muốn tránh né ánh mắt của những người đó, chỉ có thể đè thấp giọng: “Anh mau buông tay tôi ra, mọi người đều đang nhìn đó, nơi này là hiện trường buổi ra mắt, anh muốn bị người ta nhìn ra sao?”

“Nhận ra thì như nào?” Dạ Âu Thần nhướn mày.

Cũng phải, Dạ Âu Thần anh đi đâu không phải hào quang chiếu rọi, anh đâu ngại bị người khác nhận ra.

Nhận ra càng tốt, danh tiếng càng thịnh.

“Không như nào cả” Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Có thể buông tôi ra trước không? Tôi muốn rời khỏi rồi”

“Được” Dạ Âu Thần giống như một tên vô sỉ nhìn cô chăm chằm: “Muốn tôi buông em ra cũng được, kết bạn chat với tôi”

Hàn Minh Thư: “..”

Cô tưởng mình nghe nhầm.

Anh ngăn cản đường đi của cô chỉ là vì bắt cô kết bạn với anh sao? Tình huống gì thế?

Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Anh nói cái gì?”

“Lần trước em chặn tôi” Khi nói câu này oán niệm của Dạ Âu Thần rất sâu, bởi vì chuyện này anh nhớ mãi đến bây giờ, hy vọng Hàn Minh Thư có thể kết bạn lại với anh.

Cho nên, cơ hội lần này là ngàn năm có một.

Nói xong, Dạ Âu Thần còn thuận thế lấy điện thoại ra, mở giao diện trang cá nhân.

Hàn Minh Thư: “Kết bạn thì anh thả tôi đi?”

Sau khi hỏi xong, Hàn Minh Thư đều cảm thấy đầu óc có hơi rối rắm rồi, cô tại sao phải hỏi lời này?

“Sêm sêm” Dạ Âu Thần giục cô: “Mau lấy điện thoại ra”

Hàn Minh Thư khựng lại một chút, quay đầu nhìn Tiểu Nhan và Nhậm Hoa.

Nhậm Hoa chớp chớp mắt, mặt mày vô tội nói: “Kết bạn Fb thôi mà, sẽ không mất miếng thịt nào, kết bạn đi”

Tiểu Nhan thấy vậy, cũng gật đầu phụ họa: “Nói cũng phải, Minh Thư cậu mau kết bạn đi”

Hai phản đồ.

Hàn Minh Thư lườm nguýt bọn họ, cuối cùng vẫn là rút điện thoại ra, bởi vì trước đó chặn Dạ Âu Thần rồi, cho nên bây giờ chỉ có thể trong danh sách chặn, sau đó bỏ chặn nick của anh.

“Được rồi chứ?”

“Còn chưa kết bạn” Lời mời kết bạn của Dạ Âu Thần lập tức gửi tới, sau đó cơ thể cao to của anh dựa sát vào, hơi thở nam tính trên người anh cũng theo thế xông tới: “Mau xác nhận”

Bộ dạng này, thật sự giống một đứa trẻ đòi kẹo, trong lòng Hàn Minh Thư thấy bất lực, nhưng vẫn rất nhanh đồng ý.

“Giờ được rồi chứ?”

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại của mình cuối cùng hiển thị tin nhắn đối phương đã kết bạn với mình, khóe môi của Dạ Âu Thần không tự chủ mà cong lên một đường rất đẹp, sau đó anh nghĩ đến cái gì đó, lạnh giọng nói: “Sau khi trở về không cho phép xóa tôi!”

Hàn Minh Thư: “Anh..”

Cô vừa muốn nói anh sao lại biết? Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không cần thiết, chỉ có thể gật đầu.

“Được, tôi sẽ không xóa anh, chúng tôi có thể đi rồi chứ?”

Dạ Âu Thần lúc này mới hài lòng di chuyển ra, Hàn Minh Thư thở phào, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Kết quả lúc đứng dậy, cô mới phát hiện gót giày.

của mình gấy rồi, vừa rồi vậy mà nói chuyện xuất thân với anh, quên mất chuyện này rồi.

“Á, Minh Thư, gót giày của cậu gấy rồi, làm sao đây?” Tiểu Nhan hô lên.

Hàn Minh Thư ngồi lại ghế, sau đó liếc nhìn gót giày của mình, có hơi bực bội.

Cô dứt khoát trực tiếp cởi nốt chiếc còn lại ra, sau đó xách giày trên tay, đôi chân trần trắng nõn giãm trên sàn gạch lạnh lẽo, thấp giọng nói: “Cứ ra ngoài trước đi”

Dạ Âu Thần ở một bên nhìn thấy một màn này, cứ cảm thấy đôi chân trằng nõn đó rất chói mắt, anh nguy hiểm nheo mắt lại.

Một giây sau, người đàn ông cao to đột nhiên đứng dậy, sau đó vòng qua chân Hàn Minh Thư cản lại rồi bế cô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc