CHƯƠNG 517: SAO TÔI LẠI BÊ BỐI QUÁ VẬY?
Hàn Minh Thư an toàn về đến nhà, cô ôm Tiểu Nhan nói: “Được rồi, vất vả cho cậu quá đi, chỉ lần này thôi. Hơn nữa anh trai tớ tớ cũng cho cậu hôn rồi, làm chị dâu tương lai thì cũng nên chăm sóc tớ một chút chứ”
Tiểu Nhan vốn đang hừng hực lửa giận, nghe cô nhắc đến Hàn Đông, mặt cô ta lại đỏ bừng.
“Nói nhảm gì vậy? Chị dâu cái gì chứ?”
“Sao vậy?” Hàn Minh Thư khoanh tay nhìn cô ta, hai người cùng đi vào khu nhà ở: “Cậu không muốn làm chị dâu tớ hả?”
“Muốn chứ muốn chứ, nhưng mà..”
“Nhưng mà cái gì.”
“Đừng chỉ nói tớ, cậu có chuyện gì? Đêm hôm chạy đến bệnh viện rồi lại chạy về? Dạ Âu Thần lại bắt cậu làm việc gì cho.
anh ta hả?”
Hàn Minh Thư lắc đầu, cười cười nói: “Không có gì, mọi chuyện đã qua rồi”
Tiểu Nhan không tin nhìn cô chằm chằm: “Không tin, cậu đang gạt tớ”
Hàn Minh Thư ngừng một lát: “Tiểu Nhan?”
“Tớ ở với cậu nhiều năm rồi, làm sao không nhìn ra cậu đang vui hay không vui, cậu cười nhưng lại không thật sự vui vẻ, đã vậy còn có tâm trạng trêu chọc tớ nữa sao? Lần sau đừng có như vậy, chúng ta là bạn thân của nhau, cậu không cần giả bộ kiên cường trước mặt tớ làm gì”
Hàn Minh Thư: “..”
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì”
Cô ta đã nói đến vậy, Hàn Minh Thư cũng không thể duy trì được nụ cười nữa rồi: “Không có việc gì lớn, chỉ là trong lòng tớ có chút mông lung, vì vậy tớ không muốn nhắc đến”
“Thôi bỏ đi, cậu không muốn nói thì tớ cũng không ép, tự cậu suy nghĩ kĩ đi”
“ừ”
Hai người về đến nhà, Hàn Minh Thư cởi áo khoác sau đó bước lên lầu, bé Đậu Nành đã ngủ nên cô sang phòng khách ở bên cạnh, cô tắt đèn cả người chìm lẫn vào bóng tối.
Bây giờ đáng lẽ cô nên ngủ mới phải.
Nhưng đầu óc cô phi thường tỉnh táo, đầu óc càng tỉnh táo thì càng suy nghĩ miên man.
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những câu chất vấn của Dạ Âu Thần.
Anh đã biết đến sự hiện diện của thằng bé, chỉ cần anh điều tra chẳng mấy chóc sẽ biết mặt thäng bé thôi.
Mặc dù cô đã che giấu bé Đậu Nành rất kĩ, hầu như không để thằng bé lộ diện, nhưng khó tránh khỏi những sơ sẩy nhất định.
Lúc ở nước ngoài anh có thể sẽ không để ý, nhưng trong nước thì sao mà giấu được đây?
Dạ Âu Thần biết thì sao đây?
Đến tận bây giờ, Hàn Minh Thư bắt đầu cảm thấy quyết định về nước của mình là một sai lầm.
Cô phải làm sao đây?
Cô thấy mình đã rất cô gắng để mạnh mẽ rồi, nhưng…đối mặt với nhiều thứ, cô vẫn đành phải bất lực sao?
Đêm tối đã qua, trời bắt đầu sáng.
Tiểu Nhan đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch đi xuống dưới bếp, đột nhiên thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trong phòng khách.
Vừa định hình được người đó là ai, Tiểu Nhan sợ đến mức muốn bật ngửa.
Người đang ngồi trên ghế salon không phải Hàn Đông chứ ai nửa? Nhưng mới sáng sớm, sao anh lại ở đây?
Tiểu Nhan giữ chặt nảm cửa, nhìn Hàn Đông chăm chăm.
Hai người đối mắt nhau, thời gian bỗng nhiên như ngưng đọng.
Đôi mắt đen của Hàn Đông nhìn cô một lúc, nhíu đôi mày rậm lại.
Tiểu Nhan thẩn thờ nhìn anh ta rồi cúi đầu nhìn xuống người.
Tướng ngủ cô ta không tốt cho nên lúc này áo ngủ cô ta lệch sang một bên lộ ra bờ vai trắng mịn, ống quần bên cao bên thấp, đầu tóc rối bù.
Ba giây sau, Tiểu Nhan nhắm mắt lại niệm chú: “Đây không phải là thật, là ảo giác, ảo giác, ảo giác!”
Cô ta nhất định đang nằm mơ.
Nếu không thì tại sao Hàn Đông lại ở đây vào giờ này? Anh làm gì có chìa khóa!
Sau đó mở mắt ra, Tiểu Nhan vẫn thấy Hàn Đông ngồi đó, cô ta sửng sốt mấy giây, lập tức xoay người phóng như bay lên lâu, bóng dáng nhỏ bé lập tức biến mất khỏi mắt của Hàn Đông.
Hàn Đông nhíu mày, thấy cô ta chạy bay chạy biến.
Anh ta nhíu mày càng chặt.
Cái cô này…
Tiểu Nhan trở về phòng của mình, rồi lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhìn bộ dạng mình trong gương, cô ta khóc không thành tiếng.
“Sao tôi bê bối quá vậy nè? Lần trước ngủ mớ còn chưa đủ mất mặt hả, bây giờ còn làm trò hề? Tiểu Nhan ơi Tiểu Nhan, mày đúng là heo đầu thai!”
Tiểu Nhan dùng sức chà tóc của mình, cô ta muốn chết quá đi.
Nhưng nghĩ lại, cô không nên tiêu cực như vậy.
Cô còn phải theo đuổi nam thần, cùng đã hôn luôn rồi, còn sợ cái gì nữa?
Phải dũng cảm tiến lên thôi!
Tiểu Nhan tự động viên bản thân, rồi nhanh chóng chải đầu, đánh răng rửa mặt, trang điểm thì quá lộ liễu nên Tiểu Nhan chỉ híp mắt kẻ lên mắt một đường nhỏ, rồi tô thêm ít son, sau đó dùng máy duỗi duỗi thẳng tóc, sau cùng mới thay quần áo.
Nhìn chính mình trong gương rạn rỡ hơn hẳn, Tiểu Nhan căng thẳng đến mức tim muốn vọt lên cổ họng.
Bộ dạng của cô như này, gặp Hàn Đông có ổn không?
Trước khi đi, Tiểu Nhan lại nhớ đến gì đó lại quay ngược trở lại, cô ta cầm bình xịt thơm miệng xịt vào miệng rồi hà hơi đến khi chắc chắn miệng mình không hôi, Tiểu Nhan mới yên tâm đi xuống lầu.
Tối qua về nhà trễ nên Hàn Minh Thư vẫn còn đang ngủ nướng.
Trên thực tế, trong số ba người thì Tiểu Nhan là người dậy sớm nhất.
Ai biểu cô ta là đầu bếp kia chứ? Cô ta phải dậy để chuẩn bị bữa sáng.
Tiểu Nhan khó khăn bước đến gần Hàn Đông, anh ta đang làm việc trên máy vi tính.
Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Tiểu Nhan đã thay đồ rồi.
Nhớ tới bộ dạng lúc nãy của cô, lại nhìn cô ta bây giờ, có thể nói khác nhau một trời một vực.
“Anh, anh Hàn” Tiểu Nhan cười cười chào hỏi anh ta: “Anh…Sao anh đến sớm vậy?”
Hàn Đông nghe cô nói vậy, vẻ mặt thờ ơ thu lại ánh mắt: “Thức sớm, nên tới sớm”
Tiểu nhan suy nghĩ một chút, cắn cẳn môi nói: “Vậy anh Hàn, sao anh vào được vậy?”
“Mở cửa”
Tiểu Nhan: Đướng nhiên cô ta biết là phải mở cửa vào rồi, nhưng cô ta nhớ rõ ràng có mình cô ta với Hàn Minh Thư là có chìa khóa.
Hai ngày nay Minh Thư thường đến bệnh viện, nên không đem chìa toàn mà xài vân tay.
Hỏi nữa thì thấy hơi ngại, nhưng Tiểu Nhan lại thấy tò mò khủng khiếp.
Cô ta nhịn không được lại hỏi thêm: “Cái kia, muốn mở cửa thì phải xài chìa khóa mà”
“Nhập mã khóa” Không đợi cô nói xong, Hàn Đông đã giải đáp thắc mắc của cô.
Nhập mã khóa? Tiểu Nhan càng thấy kì lạ hơn, sao anh lại biết mật mã chứ?
Hàn Đông đoán được cô đang nghĩ gì, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua có phải lúc cô vào cửa đã nhập mã khóa”
Tiểu Nhan gật gù: “Đúng vậy”
Sau đó cô ta lập tức phản ứng lại: “Anh nhớ được hả?”