Chương 1214:
Thứ Mạnh Tuyết U phải gánh chịu đều là do cô ta gieo gió gặt bão.
Nếu như ngay từ đầu cô ta không trả số tiền kia cho ba của cô ta thì nợ sẽ không nhiều hơn.
Sở thích, càng nuôi càng lớn.
Hôm nay cô ta trở thành như vậy là tự làm tự chịu.
Chuyện cô bị Mạnh Tuyết U chiếm thân phận, cô ta còn muốn chia rẽ cô và Dạ Âu Thần, cả đời này cô sẽ không quên.
Cho nên cô sẽ không tha thứ cho cô ta, cô sẽ giả vờ như không biết.
Hoàn toàn không liên quan đến cô.
Chỉ là Hàn Minh Thư tự nhủ nhưng đến lúc tan làm, cô vẫn không có tinh thần. Vốn dĩ Hàn Minh Thư không muốn Dạ Âu Thần đến đón nhưng anh vẫn đến.
Bởi Dạ Âu Thần sợ nếu anh không đón thì cô sẽ ở lại tăng ca, vì vậy anh luôn tới đúng giờ.
Giống như lúc này, Hàn Minh Thư ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc. bên ngoài vang lên giọng nói của Lãnh Nguyệt Nguyệt.
“Cậu Thần à, anh đến đón cô Minh Thư sao?”
“Ừm”
Giọng nói lạnh lùng cùng tiếng bước chân trầm ổn.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Minh Thư trông thấy Dạ Âu Thần xuất hiện trước. Cô mỉm cười, đứng dậy lấy túi xách.
“Đi thôi”
Khi đi ngang qua Dạ Âu Thần, anh nhíu mày rồi nắm lấy tay cô.
Hàn Minh Thư quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Có chuyện gì vậy em?”
Dạ Âu Thần hỏi.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư bối rối, cô ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần, rõ ràng cô chưa nói gì sao anh lại biết?
Hàn Minh Thư không muốn kể cho Dạ Âu Thần nên lắc đầu đáp: “Không có gì cả, sao anh hỏi vậy?”
Cô đã dặn Tiêu Túc không nói cho Dạ Âu Thần nghe, với tính cách của Tiêu Túc, chắc chắn cậu ta sẽ giữ kín bí mật.
Chẳng lẽ Dạ Âu Thần nhìn ra cảm xúc cô xao động?
Cô đã cười để Dạ Âu Thần không nhận ra, không ngờ…
Quả nhiên Dạ Âu Thần nghe cô nói liền nhíu mày, môi mỏng đóng mở như muốn nói điều gì.
“Em hơi đói bụng, hôm nay chúng ta ăn ngoài hay về nhà ăn?”
Hàn Minh Thư chặn lời anh.
Ánh mắt thâm thúy của Dạ Âu Thần nhìn cô, dường như anh nghĩ đến điều gì, bình tĩnh nói: “Em muốn đi đâu?”
Hàn Minh Thư nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là về nhà đi, em nấu cơm”
Dạ Âu Thần đi tới nắm chặt vai cô và nói: “Không được, trong nhà có dì giúp việc, cứ để dì làm, em đang mang thai.”
“Mang thai thôi mà có phải không thể làm việc đâu, anh đừng nuôi em như kẻ tàn phế chứ”
Khi nói câu này, giọng điệu cô mang theo sự hờn dỗi và hơi buồn bực. Dạ Âu Thần cúi đầu nhìn cô, cô chỉ cần thay đổi cảm xúc là anh có thể nhận ra nhưng có vẻ cô không muốn nói.
Cũng được, để cho cô ấy tự xử lý đi.
Làm sao mà người phụ nữ của Dạ Âu Thần lại không thể giải quyết được những việc nhỏ nhặt này.
Mặc dù anh không muốn cô vất vả, nhưng Hàn Minh Thư khá cứng đầu. Nếu như bề ngoài anh cố ép cô thì có khi còn phản tác dụng.