Tiếng đuôi kéo dài đằng sau, nhưng vài người nhanh chóng hiểu ý của anh ta, biểu hiện trên mặt họ không tốt lắm.
Cảm giác như biết một điều gì đó khủng khiếp.
“Suyt, những lời này Chủ tịch Hàn không thể nghe được, nếu không chúng ta sẽ đẹp mặt.”
“Đi nhanh, đi nhanh.”
“Này, tôi chỉ cảm thấy thật đáng tiếc. Cậu Hàn cũng không phải quá già, sao lại như thế này…”
Anh ta dẫn theo cô gái nhỏ đi ăn cơm, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Trên đường trở về trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Minh Thư, hai anh em đặt một phòng riêng.
Hàn Minh Thư tới một mình, lúc đầu Dạ Âu Thần muốn đi cùng nhưng Hàn Minh Thư không đồng ý, cô cảm thấy mình phải nói chuyện nghiêm túc, mang theo Dạ Âu Thần đi chung lỡ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa Dạ Âu Thần đi theo, Giá Đỗ Nhỏ chắc chắn cũng đòi theo.
Cho nên cuối cùng chỉ có mình cô đi, Hàn Thanh qua đón cô.
Hai anh em gọi vài món ăn, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người đã lâu rồi chưa ngồi chung ăn cơm như vậy, trước đây Hàn Thanh là người cuồng em gái, sau khi tìm được em gái thì đặc biệt cưng chiều cô, muốn cho cô tất cả mọi thứ. Nhưng sau khi Hàn Minh Thư tìm được nơi dựa vào cho mình, thời gian của cô hầu như đều thuộc về Dạ Âu Thần, cho nên cơ hội để hai anh em có thể tụ họp trở nên đặc biệt ít. Bây giờ lại ngồi chung, Hàn Minh Thư vẫn khá cảm thán, đột nhiên lại nhớ tới năm đó tình cảnh mà Hàn Thanh bay ra nước ngoài rồi lại về nước liên tục, lúc đó cô mới sinh con xong, Tiểu Nhan cũng vừa thích Hàn Thanh.
Nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Minh Thư nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
“Nghĩ tới chuyện gì mà vui vậy?” Hàn Thanh thấy trên mặt em gái mình xuất hiện nụ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn vài phần, nói chuyện với cô cũng trở nên đặc biệt dịu dàng.
Hàn Minh Thư nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới lúc trước.”
“Lúc trước?”
“Ừm, khi đó chúng ta mới vừa nhận nhau, mỗi ngày anh còn phải làm việc, kết quả là luôn bay ra nước ngoài, khi đó anh rất gầy, nhưng lại không than mệt một câu.”
Nhắc tới năm đó, Hàn Thanh cũng đầy hoài niệm.
Một lúc lâu, anh cười nhẹ: “Cái này có là gì? Hàn Thanh anh chỉ có một người em gái là em, chăm sóc tốt cho em chính là trách nhiệm của anh”
“Đúng vậy, khi đó em thật sự sợ anh sẽ không kết hôn, hiện tại thì tốt rồi, em không cần lo lắng nữa.”
Nhắc tới chuyện này, Hàn Thanh như có điều suy nghĩ, cũng không đáp lời, chỉ là đưa tay gắp thức ăn cho Hàn Minh Thư, hai người lặng im ăn trong chốc lát.
Hàn Minh Thư đột nhiên hỏi: “Anh, Hứa Yến Uyển bên kia, anh định làm thế nào?”
Nghe vậy, mặt Hàn Thanh không đổi sắc: “Hửm?”
Hàn Minh Thư cười: “Ý của em là, hiện tại gia cảnh nhà cô ấy sa sút, nhưng hai nhà trước kia có giao tình, anh thật sự không tính ra tay tương trợ sao?”
Môi mỏng Hàn Thanh mấp máy sau đó giải thích: “Tính cách của Yến Uyển rất giống với bác Hứa, cô ấy nói không cần anh ra tay tương trợ thì chính là không cần, nếu như anh tùy tiện ra tay giúp cô ấy, có thể sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương.”
Dù sao với đoạn thời gian hai người ở chung lúc trước, Hàn Thanh vẫn khá hiểu rõ con người của Hứa Yến Uyển.
Nghe thấy khẩu khí này của anh ta, lòng cảnh giác của Hàn Minh Thư trỗi dậy, hơi nheo mắt lại.
“Anh rất hiểu Hứa Yến Uyển nhỉ?”
“Hứa Yến Uyển gì chứ?” Hàn Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, sửa cho đúng: “Cô ấy lớn hơn em vài tuổi, hai nhà chúng ta là nhà gia giáo, em phải gọi cô ấy là chị.”
Hàn Minh Thư nhún vai: “Lúc em ở trước mặt cô ấy thì có gọi mà, nhưng hiện tại đang nói chuyện với anh nên chỉ thuận miệng thôi không phải sao? Hơn nữa chỉ là xưng hô thôi mà cũng chả đại biểu cho cái gì? Anh để ý như vậy để làm chi?”
Nghe thế Hàn Thanh cau mày lại: “Ai nói xưng hô không đại biểu cái gì, trước đây nhà họ Hàn chúng ta có giao tình rất tốt với nhà họ Hứa, bác Hứa bác ấy…”