TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Nếu không phải ngày hôm qua, đôi bông tai màu hồng được tìm thấy trong túi áo của Dạ Âu Thần, thì Thẩm Cửu có thể sẽ tự hỏi ai đã mua nó bây giờ, nhưng bây giờ... cô ấy đã biết rằng đôi bông tai hiện đang ở chỗ của Dạ Âu Thần.

Bây giờ Tiểu Nhan lại hỏi vấn đề này, đột nhiên cô như kẻ có tật giật mình mà đỏ mặt.

"Cậu đoán nhanh đi!" Tiểu Nhan cho rằng cô không biết chuyện này, liền dùng sức đẩy cô một cái, bắt buộc cô phải đoán cho bằng được.

Thẩm Cửu không đoán, cô rũ mi xuống suy nghĩ, thấp giọng nói: "Làm sao mà mình biết được?"

"Hi hi, vậy cậu có muốn biết người đó là ai không?" Tiểu Nhan như kẻ trộm bước đến trước mặt cô hỏi.

Thẩm Cửu: "..." Cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạn tiến đến trước mắt mình, mũi muốn chạm vào nhau, cô đành phải xoay người lắc đầu: "Mình không muốn biết mà, cậu đừng nói nữa."

Tiểu Nhan: "...Không hiểu sao cả, tại sao cậu lại không muốn biết hả? Hay là..." Đột nhiên Tiểu Nhan hiểu ra vấn đề, mở to mắt nhìn cô: "Hổng lẽ cậu đã nhận được rồi hả?"

"Không có nhận được mà!" Thẩm Cửu trả lời rất nhanh, thực ra cô cũng không biết Dạ Âu Thần mua đôi bông tai đó có phải làm quà tặng cô hay không nữa.

Nhưng trong lòng cô lại có một suy đoán, nói cho cô biết là có.

Dù sao thì cô cũng thích đôi bông tai đó, nếu Dạ Âu Thần không phải mua đôi bông tai đó tặng cô, vậy thì tại sao lại mua đôi bông tai đó về nhà, hơn nữa anh ấy cũng không nói cho cô biết?

Sau khi phủ nhận, Thẩm Cửu mới nhận ra bản thân cô tựa như đang bộc lộ điều gì, cô cắn môi lúng túng nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan lập tức bắt lấy vai cô: "Thì ra cậu đã biết từ lâu rồi, mình còn tưởng nói chuyện này ra sẽ cho cậu một bất ngờ lớn."

Thẩm Cửu đỏ mặt, gật đầu.

"Mình tình cờ thấy được nó, nhưng...mình cũng không xác định được anh ấy sẽ tặng đôi bông tai đó cho mình."

"Sao không chứ? Anh ấy không tặng cho cậu thì tặng cho ai đây?"

"Đúng vậy, anh ấy muốn tặng nó cho ai, mình cũng không biết nữa."

"Đừng suy nghĩ lung tung mà, cậu là vợ của anh ấy, hơn nữa... Ngày hôm đó cậu cũng đeo thử đôi bông tai này trước mặt của anh ấy, lúc đó không phải anh ấy muốn mua sao? Nhưng cậu lại quay đầu rời đi, cho nên anh ấy đã không mua nó, sau khi trở về, anh ấy luôn nghĩ về chuyện đó, sau đó còn thừa dịp lúc cậu không biết lén vòng trở về để mua đôi bông tai này! Dĩ nhiên là để chuẩn bị tặng cho cậu, Cửu à, cậu còn nói hai người không có tình cảm gì, mình thấy cậu Dạ đối với cậu rất tốt đó!"

Nghe vậy, tim Thẩm Cửu khẽ động, nhịn không được nhìn Tiểu Nhan thêm vài lần.

"Rất tốt với mình sao?"

"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cách mà anh ấy nhìn cậu rất giống với cách ba mình nhìn mẹ mình."

"Thẩm Cửu: "... Hình dung cái gì kỳ vậy?"

"Ba mình rất tốt với mẹ mình, hơn nữa hai người đã yêu nhau rất nhiều năm rồi. Vì vậy, cậu nhất định phải coi trọng cậu Dạ, một người đàn ông chất lượng như vậy không thể để người khác cướp đi được."

Nghe vậy, Thẩm Cửu không khỏi bật cười, "Cậu á nha."

Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Cửu chú ý tới thời gian, nhận thấy đã gần nửa giờ, vì vậy cô tạm biệt Tiểu Nhan, sau đó chuẩn bị đi tìm Dạ Âu Thần.

Ai biết rằng cô vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Tiểu Nhan thì thấy Lang An đẩy Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn, xuất hiện trước mặt cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, đôi mắt đen đen nhánh của Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô, trong đó mang một vẻ khó chịu tức giận.

"Sao lâu vậy?"

Thẩm Cửu bước nhanh về phía trước, vòng qua phía sau anh: "Sao đột nhiên lại tới đây?"

Dạ Âu Thần bực mình nhíu mày: "Đã qua nửa giờ rồi."

Nghe vậy, Thẩm Cửu nhìn lại giờ, lẩm bẩm nói: "Vừa mới quá giờ."

"Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, xem ra cô không có để lời nói của tôi ở trong lòng thì phải."

Nói tới đây, Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan vội vàng đứng thẳng thắt lưng tựa như đang nhìn thấy bậc cha chú rất nghiêm túc, sau đó vẫy tay với Dạ Âu Thần, qua một lúc mới nhẹ nhàng nói một câu lành lạnh: "Cậu Dạ, đi thong thả."

Các nhân viên khác trong bộ phận tài vụ đều mang ánh mắt tò mò nhìn về hướng này, Thẩm Cửu đành phải chạy nhanh tới đẩy Dạ Âu Thần rời khỏi bộ phận tài vụ, sau khi vào thang máy, cô mới nói: “Tôi vừa định lên tìm anh, thì anh đã tới chỗ tôi rồi.”

Khí tức trên người của Dạ Âu Thần rất lạnh, áp suất không khí trong thang máy trực tiếp hạ xuống, thang máy tầng trệt đi lên từng tầng, Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần, nói: "Tôi sẽ để Lang An đưa cô đến bệnh viện, tôi còn phải họp nữa."

Cách cư xử này khiến Thẩm Cửu cảm thấy lòng rất ấm áp, khóe môi câu lên: "Được, vậy... hôm nay tôi..."

"Sau khi bôi thuốc ở bệnh viện, trở về nhà nghỉ ngơi. Có nghe thấy không hả?"

Thẩm Cửu ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Cửu phản chiếu trên vách kính, Dạ Âu Thần phát hiện gương mặt và ánh mắt của cô thực sự rất dịu dàng, hơn nữa hôm nay cô có vẻ rất nhu thuận, khi cô dịu dàng cúi đầu... khiến anh suýt chút nữa mất kiểm soát.

Không hiểu sao, Dạ Âu Thần lại trở nên khó chịu, vươn tay kéo cà vạt trên âu phục anh, hơi tức giận nhưng không biết phải nói cái gì với cô, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Sau khi Dạ Âu Thần quay lại tiếp tục cuộc họp, Lang An đã đưa Thẩm Cửu đến bệnh viện.

Khi đón xe dưới lầu, Thẩm Cửu không khỏi hỏi: "Vừa rồi, Dạ Âu Thần, anh ấy cố ý rời khỏi phòng họp hay sao?"

Hỏi vấn đề này thật sự không biết lượng sức mình, nhưng Thẩm Cửu cô vẫn muốn hỏi cho ra lẽ.

Lang An sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, thời gian mà cậu Dạ và mợ hai ước định đã tới, mà mợ hai vẫn chưa có về cho nên cậu chủ liền xuống lầu tìm mợ hai trước."

Một câu Mợ hai này gọi tới lòng của Thẩm Cửu cảm thấy rất dễ chịu, cô rũ mi xuống, không khỏi nở nụ cười.

Lang An nhìn qua kính chiếu hậu thấy được nụ cười trên mặt của Thẩm Cửu, trong lòng không cảm thấy lo lắng chút nào mà là cảm thấy được đáy lòng lạnh lẽo, nhìn Thẩm Cửu trong kính chiếu hậu với ánh mắt phức tạp nói: "Mợ hai..."

Nghe câu này, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo sạch sẽ không hề báo trước xông vào tầm mắt của anh.

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt kia tuy rằng lạnh lùng trong trẻo, nhưng không có chút tạp chất nào, tựa như đã thu hết linh khí trên thế giới này.

Một Thẩm Cửu như vậy làm sao có thể khiến người ta nhẫn tâm làm tổn thương cô được chứ?

Lang An muốn nói nhưng lại thôi, lời muốn nói trôi đến cổ họng rồi dừng lại giữa môi anh.

"Lang An, cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?" Thẩm Cửu thấy anh do dự, rõ ràng là anh có chuyện muốn nói, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có nói gì, vì vậy Thẩm Cửu đành phải tự mình hỏi.

Khi cô hỏi anh như vậy, ánh mắt Lang An hơi tránh né, nghĩ đến một người phụ nữ nào đó, Lang An cảm thấy nếu không nói chuyện này cho Thẩm Cửu biết, vậy nhất định sẽ không công bằng với cô.

Nhưng mà...Anh lại làm việc cho cậu Dạ.

Mệnh lệnh của cậu Dạ, anh không thể không nghe theo được.

"Không, không có gì," Lang An lắc đầu, cuối cùng lựa chọn không nói gì.

Ánh mắt Thẩm Cửu nhìn anh càng thêm kỳ lạ, rõ ràng khi anh nhìn cô, ánh mắt và biểu cảm của anh dường như có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lại không chịu nói ra, vì sao lại không nói?

"Có phải...đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Mợ hai, không có chuyện gì, là vấn đề của tôi." Lang An xấu hổ sờ sau cổ mình: "Mợ hai đừng để trong lòng, tôi đưa mợ tới bệnh viện."

Nếu anh ta không chịu nói, đương nhiên Thẩm Cửu cũng không thể ép buộc anh nói được.

Chỉ là...Cô rất tò mò, Rốt cuộc Lang An đã giấu cô chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc