TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 986:

 

Người vừa báo cáo quay người đi ra ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, anh ta đã dẫn Tống An đi vào, sau đó lại đi ra chờ ở bên ngoài.

 

Mà lúc Uất Trì Thần nhìn thấy Tống An xuất hiện trước mặt mình vẫn còn hơi hoang mang, nghĩ là mình nhìn nhầm, nếu không thì tại sao đứa con gái vẫn luôn không muốn gặp mình sao đột nhiên lại chủ động tới gặp ông ta chứ?

 

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông ta, Uất Trì Thần nghĩ, chẳng lẽ bà ấy tới vì chuyện của Âu Thần à?

 

Uất Trì Thần suy nghĩ, cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt thò vội giơ tay lên lau mắt, sau đó khẽ ho một cái rồi nói với Vu Ba: “Quản gia Vu, mau bảo người làm chuẩn bị trà và bánh ngọt đi.”

 

Tống An nhìn thấy khóe mắt Uất Trì Thần ngấn lệ thì hơi sửng sốt, bà ấy cảm giác như có cái gì đó đâm vào trong tim mình, nhưng cơn phẫn nộ đã lập tức thay thế.

 

Trên suốt đường đi, bà ấy không thể trút giận được vào chỗ nào khiến cơn phẫn nộ chồng chất lên nhau.

 

Bây giờ rốt cuộc cũng đã gặp Uất Trì Thần, Tống An bèn lớn tiếng trách mắng: “Đừng có giả vờ giả vịt, ông biết thừa tôi tới đây không phải để uống trà ăn bánh ngọt! Uất Trì Thần! Rốt cuộc là ông có còn lương tâm hay không vậy? Không ngờ ông lại cho người trói con bé, ông có biết con bé đang mang thai không hả?”

 

Uất Trì Thần bị Tống An gào đến mức trở nên bối rối.

 

Ngay cả Vu Ba đứng bên cạnh cũng sững sờ ngay tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.

 

Tống An tức điên lên mất!! Sáng nay bà ấy vừa dẫn Minh Thư tới bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ đã dặn con bé phải chú ý sức khỏe, bảo vệ đứa bé trong bụng thật tốt, kết quả thì sao chứ? Bọn họ bắt Hàn Minh Thư đi, mấy người này toàn là những người đàn ông to lớn thô kệch, ai biết được bọn họ có làm con bé bị thương hay không?

 

Bây giờ cũng không biết cô thế nào rồi, Tống An thật sự sốt ruột sắp chết rồi, bà ấy nói thẳng: “Con bé đang ở đâu, mau dẫn tôi đi gặp con bé!”

 

Lúc này Uất Trì Thần mới khôi phục tinh thần, ông ta nghi hoặc hỏi: “An, con nói ai vậy?”

 

Trong lòng ông ta đã lờ mờ đã suy đoán được, nhưng…

 

nhưng ông ta lại cảm thấy rất kinh hãi. Tống An thấy ông ta tới bây giờ mà vẫn giả vờ giả vịt, tức tới mức xông lên túm lấy cổ áo Uất Trì Thần: “Lão già chết tiệt, đến lúc này rồi mà ông vẫn còn giả vờ với tôi à, ông không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Con bé đang mang thai, bây giờ ông vẫn không cho tôi tới gặp con bé, nếu như con bé và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu!”

 

Quản gia Vu đứng cạnh cũng đã nhận ra gì đó, nhìn Uất Trì Thần đang bị Tống An túm cổ áo, hơn nữa vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy cũng không giống như đang nói đùa, ông ta chỉ đành vội vàng tiến lên và nói: “Cô An, ngài thả tay ra đi đã rồi nói rõ ràng lại, đột nhiên ngài nói như thế thì tôi và ông chủ cũng chẳng hiểu là có chuyện gì xảy ra đâu?”

 

Nghe thấy thế, Tống An kinh ngạc trừng to mắt: “Chú Vu, đến lúc này rồi mà chú vẫn còn định lừa cháu sao?”

 

Quản gia Vu: “Cô Tống, cháu biết thừa là từ trước tới giờ chú Vu không bao giờ nói dối cũng không lừa ai, hôm nay chú và ông chủ vẫn luôn ở nhà, không hề đi đâu, cháu bình tĩnh lại rồi nói thử xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Tống An: “…”

 

Cho dù Uất Trì Thần có không chịu nhận thì Tống An cũng không tin, nhưng Tống An biết, Vu Ba không phải loại người biết nói dối và cưỡng ép người khác, có thể coi ông ta chính là trợ thủ đắc lực cho Uất Trì Thần suốt bao năm nay.

 

Nghĩ tới đây, Tống An bèn buông tay ra, lạnh lùng nói: “Không phải là ông cho người đưa tôi và Minh Thư tới đây sao?”

 

Vu Ba sờ mũi một cái rồi trả lời thay Uất Trì Thần: “Đúng là thế, nhưng mà hôm đó cô An đang bực bội mà, thế nên là chú định để qua mấy hôm nữa rồi lại tính sau.”

 

Uất Trì Thần không ngờ con gái mình lại hung dữ như thế, lúc nãy đúng là bị bà ấy làm cho chết khiếp mà, tới lúc Tống An nói chuyện với mình thì ông ta mới khôi phục lại tinh thần, bất đắc dĩ mở miệng: “Đúng là ba muốn gọi con tới, nhưng con đồng ý gặp người làm ba này sao?”

 

Tống An: “…”

 

“Hừ, mấy người giỏi thật đấy, phủ nhận rất nhanh, hai người có biết tôi tới đây bằng gì không? Chính là nhờ cái người vừa dẫn tôi vào đây đã bắt cóc Minh Thư, khiến tôi không thể không tới đây gặp lão già ông đấy.”

 

Uất Trì Thần: “…”

 

Rốt cuộc Vu Ba cũng nhận ra được gì đó, ông ta vội vàng gọi người bên ngoài vào.

 

“Chuyện này là sao? Cô Tống nói cậu bắt cóc ai là sao?”

 

Vẻ mặt người kia thay đổi, vội vàng giải thích: “Quản gia Vu, không phải bắt cóc, chúng tôi chỉ mời ngài ấy về mà thôi, không phải ông chủ muốn gặp cô Tống sao? Chúng tôi cũng thế…”

 

“Đồ khốn kiếp!” Vu Ba tức giận mắng to: “Mấy người làm gì vậy hả? Giờ cô ấy đang ở đâu?”

 

Người kia mấp máy môi, muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời, anh ta buồn bực sờ đầu mình, không phải ngày nào ông chủ cũng nhớ cô An à? Rốt cuộc anh ta cũng đã nghĩ ra cách mời bà ấy về, tại sao lại còn bị mắng chứ?

 

“Tôi dẫn mọi người tới đấy!”

 

Người đàn ông đó chán nản dẫn đường, Tống An quay người đi theo.

 

Vu Ba đỡ Uất Trì Thần đứng dậy: “Ông chủ, chúng ta cũng đi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc