TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Lúc đi tới cửa, mẹ Thẩm nhìn thấy bên ngoài có một đám đàn ông, hơn nữa toàn bộ đều là người lạ mặt, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi dữ dội, nói: “Nhã mau đóng cửa lại!”

Thẩm Nhã chưa phản ứng kịp, mẹ Thẩm đã nhanh chóng nhấc tay lên muốn đóng cửa lại.

Nhưng động tác của bọn họ quá chậm, đã có người tiến lên trước một bước, đưa tay lên chặn cửa lại.

Mẹ Thẩm đóng cả nửa ngày cũng không đóng cửa được, bà ta sợ hãi mà lảo đảo lùi về sau, thấy Thẩm Nhã còn ngây ngốc đứng ở bên cửa, thì vội vàng tiến lên trước kéo Thẩm Nhã ra sau mình, sau đó lớn tiếng nói: “Các người muốn làm gì!! Nếu các người muốn tiền thì đi tìm con gái tôi, con gái tôi là mợ chủ nhà họ Dạ, nó có thể cho các người rất nhiều tiền.”

Sau khi nghe xưng hô mợ chủ nhà họ Dạ này, người đàn ông khí chất sang trọng dẫn đầu đó khẽ nhíu mày lại: “Bà nói cái gì?”

Mẹ Thẩm sững sờ một hồi, híp mắt lại: “Sao? Tôi nói các người không tin à? Các người đến đòi nợ đúng chứ? Tôi đã nói tôi không có tiền rồi, nếu như các người muốn số tiền đó thì đi tìm con gái lớn của tôi, nó là mợ chủ của nhà họ Dạ, cho dù là bao nhiêu tiền thì nó cũng đều sẽ cho các người.”

“Mẹ.” Thẩm Nhã nhìn người đàn ông dẫn đầu đó, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh ta chắc không phải là đám đó đâu, mẹ đừng nói bậy nữa.”

Nói xong, Thẩm Nhã nhẹ nhàng đẩy mẹ Thẩm ra, tiến lên trước mỉm cười với người tới: “Thật xin lỗi, mẹ tôi hai ngày nay bị bệnh nên có chút hồ đồ, nói bậy đủ kiểu, xin hỏi các anh là?”

Cộp cộp-

Lúc này, một người phụ nữ đi giày cao gót đi ra từ phía sau đám người, sau khi hiểu tình hình hiện trường, cô ta khẽ cười một cái: “Cô Thẩm, thực sự ngại quá vì đã làm phiền hai người, nhưng chúng tôi không có ác ý, cũng không phải đến đòi nợ, xin hai vị không cần lo lắng.”

Loading...

Nói xong, Tô Cửu đưa danh thiếp của mình: “Tôi tên là Tô Cửu.”

Thẩm Nhã bán tín bán nghi mà nhận danh thiếp tới xem một cái, sau khi nhìn thấy cô ta là thư ký của Hàn tổng tập đoàn Hàn Thị, Hàn Đông, ánh mắt cô ta liền sáng lên.

Nếu như nói tên tuổi nổi tiếng nhất Bắc Thành thuộc về tập đoàn Dạ Thị, nhưng tập đoàn Hàn Thị chỉ ở bên dưới mỗi Dạ Thị thôi, chỉ cần tình thế mạnh hơn một chút thì gần như có thể cao hơn rồi, chỉ có điều Dạ Thị có Dạ Âu Thần nắm giữ, Hàn Thị vẫn bị bỏ rơi một khúc.

Nhưng điều này vốn không ảnh hưởng đến địa vị của tập đoàn Hàn Thị ở Bắc Thành.

Càng huống hồ Thẩm Cửu trước đây còn là bạn tốt của Hàn Tuyết Linh, Thẩm Nhã lúc đó hâm mộ chết đi được, hâm mộ người ta vậy mà lại là thiên kim bị lưu lạc bên ngoài của tập đoàn Hàn Thị, cô ta thậm chí có nhiều lúc còn đang nghĩ, nếu như hôm nào đó có người đến nói với cô ta, cô là thiên kim lưu lạc bên ngoài của tập đoàn chúng tôi, bây giờ cô hãy theo chúng tôi về kế thừa tập đoàn đi.

Vậy thì tốt biết mấy.

“Chào cô.” Vừa thấy đối phương là thư ký của tập đoàn Hàn Thị, thái độ của Thẩm Nhã có thể nói là lập tức xoay 180 độ, cô ta vội vàng cất danh thiếp đi, sau đó ánh mắt nhìn sang người đàn ông khí chất sang trọng ở đằng sau cô ta.

“Xin hỏi các người có chuyện gì sao?”

Tô Cửu khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người mẹ Thẩm ở đằng sau cô ta: “Cô Thẩm, chúng tôi tìm bà Thẩm có chút chuyện muốn hỏi.”

Mẹ Thẩm lúc này mới ý thức ra đối phương không phải đến đòi nợ, hết cách. Bà ta gần đây bị dí nợ dí đến sợ rồi, cho nên khi nhìn thấy bọn họ đứng một đám người ở cửa thì sợ hãi, theo bản năng cảm thấy là đối phương đến đòi nợ.

Không ngờ…

“Nhã, con có quen với bọn họ à?”

Nói xong, ánh mắt của mẹ Thẩm cũng nghi hoặc mà rơi trên mặt của người đàn ông đó.

Một thân đồ vest màu đen khiến thân hình anh ta thêm thon dài, tướng mạo anh tuấn, khí chất sang trọng lộ ra trên người vừa nhìn là biết không phải người bình thường rồi, người bình thường sao có thể có loại khí phách này chứ? Khí phách trên người loại người này đại khái chỉ có người đã ở lâu trên quyền cao chức trọng mới có được thôi.

Hơn nữa sau khi biết bọn họ không phải tới đòi nợ, mẹ Thẩm lập tức thay mặt.

“Người đến đều là khách, các vị mau vào ngồi đi, Nhã, còn không mau đi pha trà đãi khách đi.”

Thẩm Nhã phản ứng lại, lập tức mỉm cười gật đầu: “Dạ được thưa mẹ, con đi ngay.”

Thẩm Nhã đi pha trà, mẹ Thẩm chiêu đãi Hàn Đông ngồi xuống.

Trên mặt Hàn Đông từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, từ sau khi đi vào cửa đến ngồi xuống, ánh mắt anh ta đều không có bất kỳ gợn sóng nào, lúc Thẩm Nhã đi tới đưa trà còn cố ý dựa vào bên cạnh anh.

Hàn Đông nhíu mày, lặng lẽ tránh né sự đụng chạm của cô ta.

Chính là nhà này sao?

Mí mắt Hàn Đông khẽ ngước lên, ánh mắt nghiêm nghị thanh lãnh quét qua hai người Thẩm Nhã và mẹ Thẩm.

Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của anh ta.

Dù sao Thẩm Cửu ở trước mặt anh ta, hoàn toàn là hai loại người với hai người trước mắt đây.

Tô Cửu là thư ký của Hàn Đông, lại là người cực kỳ thông minh, sao mà không nhìn ra được thái độ thay đổi của Thẩm Nhã và mẹ Thẩm chứ?

“Chào bà Thẩm, thực ra là như vậy, Hàn tổng chúng tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo bà Thẩm một chút, nhưng mà….” Cô ta quét nhìn Thẩm Nhã một cái, nhàn nhàn mỉm cười: “Mấy vấn đề này đều vô cùng quan trọng, có thể mời cô Thẩm ra ngoài đợi một chút trước được không?”

Nghe vậy, sắc mặt hai người đều thay đổi, sau khi đối mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Nhã vội vàng ngồi bên cạnh mẹ Thẩm, mím đôi môi đỏ: “Tôi là con gái mẹ tôi, có chuyện gì không thể cho tôi biết được chứ? Hay là, mẹ tôi đã phạm lỗi gì? Vậy tôi thay mẹ xin lỗi các người, xin các người đừng làm khó mẹ tôi.”

Mẹ Thẩm ôm chặt con gái ngoan nhà mình, trong lòng cảm động cực kỳ: “Đúng đó đúng đó, Nhã là con gái ruột của tôi, không có gì là không được nghe hết, có chuyện gì các người cứ nói đi.”

Hàn Đông im lặng không nói gì, chỉ là khí tức trên người rõ ràng đã có chút biến chuyển, ánh mắt anh ta bình tĩnh mà rơi trên mặt Thẩm Nhã: “Cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi tìm bà Thẩm chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi thôi, chứ không phải bà Thẩm đắc tội chúng tôi, nếu như tiện thì cô Thẩm có thể tránh đi một chút không?”

Ánh mắt anh ta như có lực hút hồn, khi nhìn Thẩm Nhã, Thẩm Nhã lập tức cảm giác mình bị anh ta làm mê muội đến thần điên bát đảo rồi, trước đó cô ta còn muốn ở lại xem bọn họ muốn làm gì, thì lúc này đã bị cái thanh âm trầm thấp của anh ta xung kích đến 9 tầng mây rồi, sau đó gật gật đầu e thẹn dưới ánh mắt của anh.

“Vậy được, ngài Hàn và mẹ cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài mua chút nước, sẽ về ngay.”

Mẹ Thẩm sao mà không nhìn ra tâm tư của con gái nhà mình cho được? Chỉ là trong lòng đang nghĩ, Thẩm Nhã là người có bạn trai mà, sao có thể đối xử như vậy với người đàn ông khác được chứ? Nhưng mà… tuy người bạn trai kia của cô ta cũng có tiền, nhưng so với người trước mắt này…căn bản là một trời một vực.

Nếu như…trong lòng mẹ Thẩm lại bắt đầu có tính toán.

Sau đó mỉm cười híp mắt mà gật đầu: “Đi đi Nhã, về sớm chút.”

Sau khi Thẩm Nhã đi, mẹ Thẩm mỉm cười rạng rỡ mà đối diện với Hàn Đông vô cảm: “Ngài Hàn, ngài có vấn đề gì thì bây giờ có thể hỏi rồi đó.”

Ánh mắt Hàn Đông trầm tĩnh, anh trầm tĩnh một hồi rồi đưa một ánh mắt ra hiệu cho Tô Cửu.

Tô Cửu lập tức hiểu ý, lấy tấm ảnh đã chuẩn bị trước ra đặt lên bàn.

Bình luận

Truyện đang đọc