TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Được rồi, cậu vào trong với tớ đi” Tiểu Nhan nắm tay Hàn Minh Thư, kéo cô đi vào trong.

Rất nhiều người có mặt trong trường quay, bởi vì lần này quay phim cổ trang, bởi thế Hàn Minh Thư vừa bước vào đã thấy rất nhiều diễn viên mặc trang phục cổ trang, nhưng vì bây giờ đang là mùa hè, bởi thế đại đa số mọi người đều thấy nóng nực muốn chết.

Ai nấy cũng cầm quạt nhỏ đang quay vù vù, thậm chí còn có người lột áo khoác để sang một bên, chỉ mặc áo ba lỗ và quần ngắn, nhưng trên đầu vẫn còn đeo phát quan, nhưng có vẻ rất buồn cười.

Hàn Minh Thư lướt mắt nhìn thấy hết tất cả, rồi sau đó, cô cùng Tiểu Nhan đi vào trong.

Sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan, phó đạo diễn chặn bọn họ lại: “Hai cô vào đây làm gì? Chúng tôi đang quay phim, không cho phép người hâm mộ vào trong, bảo vệ đâu? Làm ăn kiểu gì thế, sao lại để người ngoài vào đây?”

Bảo vệ bị chỉ mặt gọi tên bèn vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy Tiểu Nhan bèn vội vàng giải thích: “Phó đạo diễn, bọn họ không phải là người hâm mộ, đến tìm Triệu Ý Như đấy”

“Triệu Ý Như? Tìm cô ấy làm gì?” Phó đạo diễn ngạc nhiên, rồi sau đó, ông ta quay sang nhìn Tiểu Nhan, rồi lại nhìn Hàn Minh Thư.

Lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, đôi mắt ông ta sáng bừng.

Hàn Minh Thư giơ tay đè kính râm xuống, che khuất gương mặt chỉ to bằng bàn tay của cô.

Bây giờ, trông cô có vẻ hết sức cuốn hút.

Loading...

Ai không biết còn tưởng rằng cô là minh tinh quốc tế.

“Cô, cô là…” Phó đạo diễn hỏi Hàn Minh Thư.

Tiểu Nhan bước lên chặn trước mặt Hàn Minh Thư trong vô thức, cô ấy nhẹ nhàng giải thích: “Chào phó đạo diễn, chúng tôi đến tìm cô Triệu, có công việc cần giải quyết, chỉ một lát thôi”

“Vậy à…. Truyện Phương Tây

Phó đạo diễn nhìn Tiểu Nhan, cuối cùng lại quay sang nhìn Hàn Minh Thư.

Vừa đúng lúc quản lý của Triệu Ý Như bước đến đây, lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, ánh mắt người ấy sáng bừng, quản lý vội vàng đến giải vây: “Phó đạo diễn, cô Hàn là khách của Ý Như”

Rồi sau đó, người quản lý thì thâm vài câu với phó đạo diễn, phó đạo diễn vẫn luôn nhìn Hàn Minh Thư chăm chú, một lúc lâu sau mới gật đầu rồi bỏ đi.

Quản lý của Triệu Ý Như gật đầu bày tỏ thành ý với Hàn Minh Thư: “Cô Hàn đến rồi, cô theo tôi vào trong đi”

Hàn Minh Thư gật đầu đi theo anh ta, Tiểu Nhan hằm hừ nối gót theo sau, cô ấy lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ chỉ biết xem thường người khác, ban nãy anh ta không thân thiện với tớ vậy đâu”

Nghe thấy thế, Hàn Minh Thư không khỏi cười khẽ: “Cậu tính toán với mấy người này để làm gì: “Cậu có phải là tớ đâu, làm sao cảm nhận được sự khó chịu của tớ kia chứ, ôi… Tớ đáng thương thật, sao tớ lại không có thiên phú như cậu kia chứ? Nếu như tớ cũng biết thiết kế thì tốt biết bao, thế thì không cần phải nể mặt bọn họ nữa”

“Cậu à?” Hàn Minh Thư cười cười: “Tớ lại cảm thấy tay nghề nấu nướng của cậu không tệ, không đi làm đầu bếp thì tiếc thật”

“Cậu lại trêu tớ, tớ không muốn làm mỹ thực gia gì đâu, thế thì tớ sẽ thành thùng phi mất! Cậu biết đấy, tớ mà nhìn thấy đồ ăn thì sẽ không chịu đựng nổi”

Người quản lý đưa bọn họ đến một gian phòng nghỉ ngơi trong phim trường, sau đi mở cửa ra, một làn gió mát mẻ phả vào mặt, đến bây giờ Hàn Minh Thư mới nhận ra bên trong có mở điều hòa, chỉ có một vài người ở trong đó mà thôi.

Cô quay đầu nhìn những người nóng đến mức mồ hôi đầm đìa khắp người ngoài phim trường.

Quả nhiên thế giới này là như thế, đãi ngộ giữa người có độ hot và không có thật khác biệt.

Thảo nào ai ai cũng muốn trèo lên cao.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bèn theo người quản lý đi vào trong.

“ý Như, cô Hàn đến rồi” Người quản lý đi đến bên cạnh một cô gái ăn bận xinh đẹp, thì thầm vào bên tai cô ta.

Cô ta trang điểm rất tỉ mỉ, chỉ dùng hàng đắt tiền, sau khi nghe quản lý nói thế, cô ta xoay ghế, rồi quay người lại nhìn Hàn Minh Thư.

Triệu Ý Như là một người con gái xinh đẹp.

Cô ta thật sự rất đẹp, chứ bằng không làm sao cô ta có thể trèo lên vị trí này trong xã hội xem trọng nhan sắc kia chứ? Dù gì cô ta không có diễn xuất, nếu như còn không có cả nhan sắc, thế thì cô †a cũng sẽ không có được nhiều người hâm mộ như thế.

Chỉ có điều…Triệu Ý Như không chỉ xinh đẹp, cô ta còn có địch ý với người phụ nữ xinh đẹp khác.

Nhất là…Người phụ nữ mà cô ta cảm thấy đẹp hơn mình.

Triệu Ý Như cứ tưởng rằng nhà thiết kế nổi tiếng là một người phụ nữ đã có tuổi, cho dù vẫn còn trẻ thì chắc hẳn nhan sắc cũng chẳng ra làm sao.

Nhưng không ngờ Hàn Minh Thư lại…Lại trẻ trung xinh đẹp như thế, hơn nữa…còn rất cuốn hút.

Chỉ mặc bộ đồ hết sức đơn giản, đeo kính râm thôi mà đã khiến cho cô ta cảm thấy áp lực.

“Cô ta là…Shelly, nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài à? Trông có vẻ…Nhìn chẳng giống cho mấy” Sau khi nói dứt lời, cô ta nhếch môi cười mỉm.

Người quản lý lúng túng, nhìn gương mặt bình tĩnh của Hàn Minh Thư rồi mới giải thích: “Shelly là người trong nước, tên là Hàn Minh Thư”

“Ồ? Hàn Minh Thư? Chưa nghe bao giờ, cô ta thật sự là nhà thiết kế nổi tiếng sao? Không phải là đồ mạo nhận đấy chứ?”

“Cô nói linh tỉnh cái gì vậy?” Hàn Minh Thư còn chưa tỏ thái độ gì, Tiểu Nhan đã nhảy dựng lên, cô ấy cắn răng nghiến lợi nói với Triệu Ý Như: “Không phải ai cũng có thể mạo nhận là nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài đâu? Chẳng phải tôi chỉ đến trễ có một phút thôi sao? Cô có cần phải làm khó tôi liên tục như vậy không? Thậm chí còn làm khó cả Minh Thư nhà tôi nữa!”

“Ồ? Bởi thế trong quan niệm của cô, trễ một phút không phải là trễ à? Đi trễ không đáng bị phạt hay sao? Cô gì kia, cô có biết đối với Triệu Ý Như tôi, thời gian đáng giá đến mức nào hay không? Đợi cô một phút thì công việc của tôi sẽ thay đổi lớn đến chừng nào? Tôi mất mát bao nhiêu cô có biết không?”

“Tôi..” Tiểu Nhan ấp a ấp úng.

Hàn Minh Thư giữ tay cô ấy lại, cô đạp trên đôi giày cao gót đi về trước vài bước, giọng nói rất trong trẻo: “Cô Triệu, lúc ký hợp đồng có nói rõ cô phải phối hợp với thời gian của nhân viên chúng tôi, nhất là trong giai đoạn thiết kế. Xem ra thời gian của cô Triệu thật sự rất quý báu, quý báu đến mức luyến tiếc một phút đồng hồ. Đương nhiên, trợ lý của tôi đi trễ là lỗi của cô ấy, nhưng nếu như thái độ của cô ấy tệ hại, không xin lỗi cô thì tôi sẽ phạt cô ấy. Nhưng trợ lý của tôi không những đã xin lỗi cô mà còn đợi cô hai tiếng đồng hồ, không phải sao? Thế này đi? Một phút của cô đáng giá bao nhiêu tiền? Theo như lương hàng tháng của trợ lý chúng tôi, cô ấy đợi cô hai tiếng đồng hồ chắc cũng đã đủ rồi nhỉ?”

“Cô!” Triệu Ý Như không ngờ miệng lưỡi của cô lại sắc bén như thế, cũng không ngờ cô lại dám đáp trả khách hàng, gương mặt xinh đẹp ấy lập tức toát ra vẻ tức giận: “Cô nói gì? Không ngờ cô lại dám so sánh tôi với cô ta?”

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Đều là người với nhau cả, tại sao lại không thể so sánh? Lẽ nào cô Triệu đây là dị loại sao?”

“ Hừ!” Triệu Ý Như tức giận mắng ầm lên: “Tôi là ngôi sao quốc tế đang nổi tiếng, một trợ lý nho nhỏ của nhà thiết kế mà cũng dám so sánh với tôi à? Đừng nói là cô ta không xứng, đến cả cô…cũng chỉ xứng xách giày cho tôi mà thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc