TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1238:

 

Khi nào anh mới có thể nhớ ra mọi chuyện?

 

Khi Hàn Minh Thư quay lại, thì Dạ Âu Thần đã ngồi dậy rồi, dáng người anh thẳng tắp ngồi trên chiếc sô pha, ngoại trừ sắc mặt xem ra không được tốt lắm, thì dáng vẻ bên ngoài không khác gì một người bình thường.

 

Hàn Minh Thư đặt bình nước nóng lên một bên trên bàn, sau đó cắm công tắc vào, rồi mới đi về phía Dạ Âu Thần.

 

“Nơi đây đã lâu không có người sinh sống, cho nên cũng không có nước nóng, chỉ có thể nấu lại, anh đợi một chút”

 

Hàn Minh Thư ngồi xuống bên cạnh anh, lúc cô giải thích chuyện này với anh, còn đau lòng lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Chỉ cần cô xuống lầu một chút là trên trán anh lại đổ nhiều mồ hôi, xem ra anh thật sự rất khó chịu. .

 

Hàn Minh Thư hơi lo lắng mà không khỏi cắn môi, sau đó hỏi: “Hay là…Chúng ta đến bệnh viện xem sao?”

 

Dạ Âu Thần nở nụ cười thật sâu, bắt lấy bàn tay cô đang qua quýt lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo xuống trước mặt, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khắn trắng tinh, rồi cẩn thận lau tay cho Hàn Minh Thư.

 

“…Chuyện này…”

 

Hàn Minh Thư không hiểu anh có ý gì, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

 

“Dơ” Dạ Âu Thần giải thích với cô như thể anh đã nghe thấy nghi ngờ của cô. Đột nhiên Hàn Minh Thư phản ứng lại, hóa ra ý anh chỉ là muốn mình thay cô lau mồ hôi, cho nên mới lau sạch tay cho cô, lý do này lập tức khiến cô không nói nên lời, thậm chí có chút khó chịu: “Anh đang nói gì vậy? Vốn dĩ em không có ghét bỏ anh “Ừm” Dạ Âu Thần gật đầu: “Anh biết”

 

Nhưng anh lại ghét chính bản thân anh.

 

Anh của bây giờ không còn trí nhớ thì đã đành, lại còn lâu lâu đau đầu khiến một người mang thai như cô hốt hoảng lo sợ thay mình. Nếu có thể, anh thật sự rất muốn tự mình giải quyết những chuyện này, nhưng…anh không thể che giấu trước mặt cô.

 

Dù sao cũng là người luôn chung sống với nhau.

 

Mặc dù anh nói đã biết rồi, nhưng vẫn đang lau tay cho cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng và thận trọng. Hàn Minh Thư thấy bộ dạng anh như vậy thì dứt khoát thu tay về, sau đó trực tiếp đi tới trước vòng qua cổ của anh, rồi hôn loạn xạ lên trán anh.

 

Dạ Âu Thần bị cô hôn đến nỗi choáng váng, đợi đến khi anh phản ứng lại thì Hàn Minh Thư đã rời đi. Sau đó cô đến gần nhìn chăm chú vào anh, rõ ràng ánh mắt và vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

 

“Nếu anh tiếp tục làm như vậy thì em sẽ tức giận đấy, em đã nói là em không ghét anh rồi mà.

 

Anh còn lau chỗ đó, lau cái gì chứ hả?”

 

Không ghét thì là không ghét, chỉ có điều Dạ Âu Thần không ngờ cô lại thật sự dùng cách này để chứng minh, cách suy nghĩ thật sự vừa đơn giản vừa ngốc nghếch, khiến anh…không thể tự mình khám phá.

 

Nhìn người phụ nữ nhỏ gần trong gang tấc, còn bĩu môi và giận dữ nhìn anh.

 

Đầu Dạ Âu Thần nóng rực, duỗi tay ôm lấy cô, kéo cô vào trong lòng mình.

 

“A….Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Dạ Âu Thần kéo vào trong lòng, cô trực tiếp ngồi trên đùi của anh, hơn nữa vừa rồi cô còn ôm cổ của anh. Sau khi ngồi ở đó, tư thế có thể nói là rất thâm sâu. Sau khi kéo khoảng cách lại gần hơn, bàn tay to của Dạ Âu Thần xoa lên má cô, dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ lên đôi môi của cô, ánh mắt càng lúc càng sâu: “Bà Dạ đã nhiệt tình như vậy rồi, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh.”

 

Dạ Âu Thần véo cằm cô và hôn lên.

 

Đôi môi hơi nhợt nhạt, có chút mát lạnh nhẹ như bông tuyết tung bay, nhưng sau khi rơi xuống trên đôi môi cô thì lại dần trở nên nóng bỏng. Hàn Minh Thư thấy anh đang chuyên tâm nhắm mắt lại, hành động véo vào cằm cô chuyển sang nắm lấy tay cô, hôn một cách đắm đuối. Nếu không phải mồ hôi không ngừng toát ra trên trán thì có lẽ Hàn Minh Thư thật sự nghĩ rằng khoảnh khắc này đối với Dạ Âu Thần mà nói rất tuyệt vời.

 

Tiếc là, cô đã nhìn thấy tất cả những điều này trong tầm mắt, và sau đó cảm thấy rất đau khổ.

 

Nụ hôn có thể khiến người ta kích thích, có thể sẽ khiến anh quên đi nỗi đau sao?

 

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư chớp chớp mắt.

 

Vốn dĩ cô đã giao ước với anh rằng nếu không được cô cho phép thì không được hôn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, hay là…cô nên phản ứng lại?

 

Đang mê mẩn suy nghĩ, thì cảm giác trên môi đột nhiên biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc