TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1227:

 

Tiểu Nhan gật gật đầu, nhưng cũng không trả lời.

 

Bác tài xế nhìn cô như vậy thì không nói gì nữa, rất nhanh sau đó đường đã chậm rãi thông thuận, cuối cùng xe cũng tới được bệnh viện. Tiểu Nhan thanh toán tiền xe, vừa mới xuống xe thì đã thấy mẹ cô đang đứng trước cửa bệnh viện, mẹ đang chờ cô.

 

Hốc mắt Tiểu Nhan đỏ lên, trong lòng chua xót, mạnh mẽ chạy đến ôm lấy mẹ cô.

 

“Đến là tốt rồi” Mẹ Tiểu Nhan võ nhẹ lưng cô, hai mẹ con nhiêu năm không gặp nhau, lúc này gặp mặt, hai mắt mẹ Tiểu Nhan cũng bất giác đỏ lên.

 

Sau khi hai người buông ra, Tiểu Nhan nhìn mẹ cô với đôi mắt đỏ hoe: “Ba của con…

 

như thế nào rồi?”

 

“Đêm hôm qua sau khi được cấp cứu, bệnh viện nói là phải quan sát bốn mươi tám giờ, nếu ông ấy có thể bình an vượt qua bốn mươi tám giờ này, vậy thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng “Bốn mươi tám giờ……’ Tiểu Nhan nghe thấy con số này thiếu chút nữa ngất đi.

 

Đó không phải tận hai ngày sao? Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?”

 

“Bây giờ ông ấy đang ở đâu? Con có thể đi thăm ba không?”

 

Mẹ Tiểu Nhan lắc đầu: “Mẹ sẽ đưa con đến ngoài phòng chăm sóc đặc biệt xem trước, hiện tại bác sĩ không cho phép thăm bệnh nhiều lần, chú bác họ hàng của con sáng nay đều đã tới thăm, lát nữa con chỉ cần cùng mẹ đứng bên ngoài xem là được.”

 

‘Dạ”

 

Trên đường đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ Tiểu Nhan đột nhiên nhíu mày: “Hình như có mùi gì lạ lạ, là mùi gì vậy?”

 

Tiểu Nhan một lòng đặt tâm tư vào ba mình, hoàn toàn không ngửi được mùi gì kì quái, vậy nên cô lắc lắc đầu.

 

Mẹ Tiểu Nhan hướng mắt nhìn về phía cô, như thể bà đã phát hiện ra cái gì quan trọng/trọng đại: “Tiểu Nhan, con, sao con lại đến bệnh viện với bộ dáng như vậy được chứ?”

 

Vừa rồi hai người nhiêu năm không gặp, bà vẫn kích động nên không chú ý tới, bây giờ bà mới thấy, trên người Tiểu Nhan vẫn còn mặc cả bộ đồ ngủ đến đây, hơn nữa trên đó còn có mấy vết bẩn, đầu tóc thì rối như ổ quạ.

 

“Mẹ? Mẹ sao vậy? Chúng ta đi thăm ba trước đi”

 

Mẹ Tiểu Nhan dừng bước, nghĩ một chút: “Cái dạng này của con mà đi gặp ba con, nếu bây giờ ông ấy tỉnh, chắc sẽ bị con làm tức giận đến ngất xỉu mất”

 

Tiểu Nhan: “….Con làm sao vậy?”

 

“Con xem đầu tóc con đã loạn đến thế nào rồi? Ổ quạ cũng không so được với con đó chứ? Còn cái mùi chua chua mẹ vừa ngửi thấy…”

 

Mẹ Tiểu Nhan lại gần ngửi trên người cô, sau đó vẻ mặt ghét bỏ lùi về phía sau vài bước, cách xa cô: “Nói đi, con đã mấy ngày rồi không tắm rửa? Cả người đều đã bốc mùi chua rồi, lúc con trên đường đến đây chắc hẳn mọi người trên đường không bị con làm ngạt thở chết chứ?”

 

Tiểu Nhan nhìn mẹ cô mà không nói nên lời, cuối cùng yếu ớt mà cuối đầu.

 

Được rồi, đã lâu không gặp, miệng vẫn còn độc địa như thế, cô rốt cuộc có phải con ruột không vậy?

 

“May mắn là con không vào thăm được, nếu không với mùi này của con…

 

chắc có thể làm ba con tỉnh lại, rồi lại ngất xỉu lần nữa đó”

 

“Mẹ!” Tiểu Nhan sốt ruột giậm chân: “Mẹ có thể đừng chua ngoa với con vậy được không, ba vẫn còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt đól”

 

Nghe cô nói như vậy, mẹ Tiểu Nhan u oán liếc cô một cái: “Con còn biết ba con nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sao? Nếu không phải ông ấy gặp phải chuyện như vậy, chắc hẳn là con vấn không chịu trở về phải không?”

 

“Con….

 

“Dù sao cũng không thể vào thăm bệnh, con vẫn nên cùng mẹ về nhà trước, sửa soạn chính mình chỉn chu/đàng hoàng một chút, xem bộ dáng như quỷ này của con, thật sự không thể gặp ai mà.”

 

“Nhưng mà còn cũng đã đến nơi rồi, dù thế nào mẹ cũng phải cho con nhìn ba một cái rồi nói sau chứ? Mẹ, coi như là con xin mẹ, hãy để con (trộm) nhìn ba một cái , chỉ nhìn một cái thôi rồi con sẽ cùng mẹ về nhà rửa mặt chải đầu!”

Bình luận

Truyện đang đọc